Nghĩ đến thi thể lạnh như băng trong tủ quần áo, Nhiếp Chi Dư dừng động tác trong tay lại, dừng một chút, gã ta như phát điên chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Động tác cứng ngắc mở tủ quần áo ra, thi thể cả người đầy máu của vợ gã ngã xuống đất, nằm xuống cạnh chân gã, nhìn gã chằm chằm.
Nuốt nước miếng thêm một lần nữa, nhìn gương mặt hoảng sợ và hai mắt tức giận kia, người đàn bà này bẩm sinh đã có dáng vẻ bà la sát, hiện giờ dù đã chết cũng khiến gã khiếp sợ.
Kéo lê thi thể vào phòng khách, nghĩ đến những vụ án xảy ra gần đây, gã lấy một con dao gọt trái cây trong bếp ra, đâm từng dao từng dao một vào phần cổ của thi thể, đâm thành một lỗ thủng hình tròn lớn.
Gã ta đã nhìn thấy những xác chết đó, trên cơ thể đều có những lỗ máu lớn, chỉ là khá sạch sẽ gọn gàng.
Trong ngăn dưới tủ quần áo có một cái hộp nhỏ, bên trong phát ra từng đợt tràng cười âm trầm, khiến Nhiếp Chi Dư bỗng giật mình, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, sợ đến mức con dao gọt hoa quả trong tay rơi xuống đất.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Nhìn thi thể đầy vết dao đâm của vợ nằm trên đất, chỗ bả vai bị chém đứt rời, chỗ cổ bị dao gọt trái cây đâm vào nát vụn, dù có dùng thi thể này để giả mạo vụ án lần này, sợ là cũng không lừa được.
"Ha ha ha..."
Lại là một tràng cười âm hiểm, Nhiếp Chi Dư càng sợ đến mức lùi về sau. Sau đó gã lảo đảo chạy vào trong phòng ngủ, quỳ trên mặt đất bưng cái hộp ra ngoài, nhìn thân thể quỷ oa cháy đen có hình dáng đứa trẻ nở nụ cười âm u đang nằm trong hộp, cuống quýt dập đầu.
"Giúp tôi đi, giúp tôi đi!"
"Ha ha ha..."
"Lạy nó cũng không có tác dụng đâu, người có thân phận như ông mà để người khác biết mình nuôi tiểu quỷ, con giết vợ của mình, sẽ thế nào chứ?"
Nhiếp Chi Dư sửng sốt, gã ngồi bệt xuống đất nhìn cô gái chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi trước mặt, mặt xám như tro tàn.
Rõ ràng ban nãy mình đã khóa kỹ cửa rồi, cô ta vào bằng cách nào?
"Nhưng mà tôi có một cách rất hay, chỉ cần ông chịu làm theo lời tôi nói, tôi không những có thể giúp ông có được điều mình muốn, còn có thể giúp ông giải quyết tiểu quỷ và thi thể của vợ ông."
Nhiếp Chi Dư không thể tin vào cô gái bỗng xuất hiện trong nhà mình này, nhưng mà cô ta xuất hiện không tiếng động, chứng minh là cô ta có năng lực giúp mình làm việc này.
"Nếu như ông không quyết định, vậy thì rất nhanh sẽ có cảnh sát tìm dến, hơn nữa tôi cũng có thể làm nhân chứng việc ông nuôi tiểu quỷ và giết vợ, vậy thì ngay cả thân phận đội phó này cũng mất chứ đừng nói gì đến việc mơ ước có được chức vị đội trưởng."
Lời của Lan Khê Nguyệt khiến trong lòng Nhiếp Chi Dư đấu tranh một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái có vẻ mặt tự tin này.
Cô ta cứ như là một vị vương giả, ánh mắt khiến người ta có cảm giác không thể nào từ chối được.
"Được, tôi đồng ý với cô."
Lan Khê Nguyệt cười xinh đẹp, nói: "Vậy là bàn xong rồi nhé, đội phó Nhiếp."
...
Đêm khuya, Dư Hi rời khỏi cửa tiệm số 47 đi về chỗ của mình, vừa đi vào nhà đã thấy sau lưng mình có một người.
"Tốt xấu gì trước đây cũng đã từng là tỷ muội đồng môn, đã thấy rồi sao còn phải trốn chứ, ôn chuyện một chút cũng không phải là chuyện khó nhỉ?"
Nghe thấy giọng nói châm chọc của Lan Khê Nguyệt, Dư Hi quay đầu cười khẽ: "Nguyệt Nhi, cô đến thành phố Thanh Phong bao giờ thế, dạo này thế nào rồi?"
"Từ khi rời khỏi gia tộc Bắc Minh, tôi là tiểu thư của nhà họ Lan sống rất thoải mái đó, dù sao thì cũng không cần phiền lòng vì mấy chuyện thối nát của gia tộc Bắc Minh, thật sự là tốt đến không thể tốt hơn."