Dư Hi vốn muốn cố gắng né tránh không chạm mặt, có lẽ là sẽ không xảy ra mâu thuẫn, không ngờ là Lan Khê Nguyệt này lại có chuẩn bị mà đến.
Nhưng mà có vẻ như cô ta không đến vì được Vân Bà căn dặn, vậy tìm mình để làm gì?
"Vậy là tốt rồi, sẽ không phiến đến nhau." Nói xong Dư Hi chuẩn bị đi vào, lại bị Lan Khê Nguyệt giữ lại.
"Tốt? Có gì tốt chứ, cô dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ tốt? Người của gia tộc Bắc Minh các người đúng là da mặt dày mà."
Dư Hi giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng cười nói: "Trước đó cô cũng là người của gia tộc Bắc Minh, hơn nữa Vân Bà cũng là bà cô của cô, nói như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ, dù sao tôi còn tưởng là Vân Bà bảo cô đến đây đấy, bà ấy rất chiều cô mà."
"Ha ha, trước đây Lan Khê Nguyệt tôi bị đuổi ra ngoài trước mặt các người, vậy nên về sau dù các người có cầu xin tôi quay về, cô đây cũng sẽ không nể mặt mấy người."
"Vậy thì cứ vậy đi, thong thả không tiễn!" Dư Hi đẩy tay Lan Khê Nguyệt ra, đi vào nhà, Lan Khê Nguyệt còn nói thêm: "Chúc Hạ Dương đã rời bỏ các người nên luống cuống tay chân rồi sao, nhưng mà tôi sẽ nhanh chóng khiến Chúc Hạ Dương biến mất khỏi thế giới này."
"Cô muốn làm gì?"
"Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô, chỉ cần Chúc Hạ Dương chết, tôi cũng không là người của gia tộc Bắc Minh, vậy thì cô sẽ đảm nhận chức danh thánh nữ này rồi, gia tộc Bắc Minh sẽ là của cô rồi."
Dư Hi lẳng lặng nhìn Lan Khê Nguyệt, lời mà cô ta nói vô tình hạ thấp bản thân mình, cô không hề có hứng thú gì với chức danh Thánh nữ.
"Thật ngại quá, tôi không có hứng thú!"
Nhìn Dư Hi đi vào nhà đóng cửa lại, Lan Khê Nguyệt khẽ cười xoay người đi mất.
Dư Hi của gia tộc Bắc Minh này lại là một người rất rõ ràng, biết rõ bản thân mình muốn gì, tất nhiên sẽ không bị những lời cám dỗ này làm lay động.
Nhưng mà Lan Khê Nguyệt thấy Dư Hi và Chúc Hạ Dương như vậy thì cảm thấy rất không cam lòng.
Dựa vào đâu mà thứ mà mình muốn, bọn họ lại không xem ra gì, nhất là Chúc Hạ Dương, chiếm được thứ mà mình muốn rồi lại vứt bỏ.
Cô ta cảm thấy chuyện này như cố tình hạ nhục mình.
Buổi tối, Chúc Hạ Dương nhận được điện thoại của Mạc Thần, anh ta nói là mình đã quay về thành phố Thanh Phong, mang cho Chúc Hạ Dương chút đặc sản, ngày mai nhất định sẽ mang đến tiệm cho cô.
Đã lâu chưa ăn cháo rau củ, Chúc Hạ Dương có hơi nhớ mùi vị đặc biệt mà bà nội nấu nên đã tự nấu một chút, nhưng mà vẫn không ngon bằng.
Bảo Bảo thổi thổi, thổi đến nỗi hạt cháo bắn lung tung, nhìn thật sự rất đáng yêu.
"Cháo mẹ nấu thật là ngon, Bảo Bảo rất thích."
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu cười dịu dàng, dáng vẻ vô cùng hiền hậu: "Chỉ cần Bảo Bảo thích, sau này mẹ sẽ thường xuyên làm cho con ăn."
Nhìn đôi mắt hiền lành màu trắng kia, Bảo Bảo như có thể nhìn thấy được cô gái mặc váy trắng dài thuần khiết kia đang nhìn mình với ánh mắt dịu hiền.
"Mẹ, Bảo Bảo thích mẹ nhất."
"Đứa nhỏ ngốc."
Chúc Hạ Dương đưa tay xoa xoa đầu Bảo Bảo, đang định nói gì thì Dạ Minh bỗng xuất hiện.
"Thơm quá, anh cũng muốn ăn."
Bảo Bảo thấy Dạ Minh đến phá hoại bầu không khí tốt đẹp của mình, bĩu môi đang định trút giận, lại nghĩ đến người ta đã cứu mình, nên lại nhịn xuống.
Nhìn Chúc Hạ Dương múc cháo cho Dạ Minh, trên gương mặt ngập tràn cảm giác hạnh phúc, Bảo Bảo nhìn đến mức ngẩn ra.
Mẹ A Cửu cũng như vậy với cha sao?
Nếu như Chúc Hạ Dương ở bên cạnh hắn rất hạnh phúc, vậy thì mình hẳn nên chúc phúc cho mẹ.