Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 326: Giữ Mặt Mũi

Chương 326: Giữ mặt mũi




Bảo Bảo leo lên bàn, đứng trên bàn đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, đôi mắt to tròn nhìn Chúc Hạ Dương.

Sau đó, cậu đưa tay chỉ vào Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương hỏi: "Mẹ thích người đàn ông này đúng không? Mặc kệ kiếp trước hắn đã làm mẹ tổn thương mẹ thế nào, mẹ vẫn thích hắn đúng không?"

Nghe vậy, Chúc Hạ Dương sửng sốt, dù đó là sự thật, cũng không cần phải bộc lộ công khai như vậy chứ, còn phải giữ mặt mũi.

"Mẹ, xin hãy trả lời Bảo Bảo."

"Ừm... xem như vậy đi." Gương mặt nhỏ của Chúc Hạ Dương đỏ bừng, có hơi ngại ngùng trả lời.

"Nếu là vậy..." Bảo Bảo xoay người đi đến trước mặt Dạ Minh, thân thể nhỏ nhắn đứng trước mặt Dạ Minh trông rất đáng yêu.

"Chú có thể cam đoan không làm mẹ tôi đau lòng chứ? Nếu như ngay cả chuyện kiếp trước mẹ cũng không thèm để ý, vậy thì tôi sẽ tôn trọng suy nghĩ của mẹ, nhưng mà nếu như cả đời này chú cũng không thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, vậy dù Bảo Bảo có phải liều cái mạng vạn năm ma đạo này cũng nhất định sẽ cho chú biết tay."

Dạ Minh nhìn thằng nhóc trước mặt một lúc lâu, sau đó đưa tay đặt lên đầu nhóc, dùng sức xoa xoa.

Nhìn dáng vẻ tức giận của thằng nhóc, Dạ Minh không nhịn được phì cười.

"Chú cười cái gì?"

Dạ Minh khẽ lắc đầu không nói gì, đôi mắt màu xanh nhìn về phía Chúc Hạ Dương, trong ánh mắt có sự rung động.

...

Sáng hôm sau, Thanh Mai thức dậy rất sớm, như có như không nói chuyện với cháu gái Thanh Lăng. Hiện giờ bà ta rất mệt mỏi, nhưng mà để xoa dịu những nghi ngờ của Thanh Lăng, bà ta phải làm ra vẻ mình không mệt đến vậy.

Thanh Lăng gọt vỏ quả táo, sau đó cắt thành miếng bỏ vào máy ép trái cây, pha nước ép với đường, chuẩn bị đun lên cho Thanh Mai uống, gần đây bà ta thường mất ngủ, cần phải chữa cho bà.

Trước khi đi, Thanh Lăng lơ đãng nói: "Đã lâu rồi anh Thư Dịch và dượng không đến thăm cô, nghe nói tiểu thư nhà họ Trình hôm kia đã về, đến lúc đó có thể sẽ đến thăm cô, nên mấy ngày này cháu ở viện với cô, tránh để ai đến cô cũng tiếp."

Thanh Mai hốt hoảng, siết chặt nắm đấm.

"Cô đợi một lát, cháu đi một chút sẽ quay lại."

Thanh lăng bưng nước táo đi nấu, nghĩ là đợi khi cô mình ngủ thì mình sẽ đến nhà họ Trình một chuyến, sẽ đi gặp người mà trước đó được cô mình đối xử tốt như vậy, lúc này lại chẳng thấy mặt mũi đâu."

Mấy phút sau, Thanh Lăng bưng chén nước táo đang còn nóng quay về phòng bệnh, vừa ngẩng đầu đã bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng hốt, sau đó lập tức gọi điện thoại cho mẹ.

Trong đồn cảnh sát, Lưu Nhất Thiên vốn định tìm Nhiếp Chi Dư nói chuyện, lại nhận ra cả ngày nay gã ta đều không đi làm, nhưng mà gần đây lại bận nên bèn giao cho Trương Trực Nam đếm nhà gã tìm thử.

Dù sao Trương Trực Nam cũng đi theo Nhiếp Chi Dư, ông ấy tự đi cũng không hợp lắm.

Trương Trực Nam đã lâu không nhận được lệnh của Lưu Nhất Thiên có vẻ cực kỳ hài lòng, hấp ta hấp tấp thay quần áo chạy đến nhà của Nhiếp Chi Dư.

Là một cảnh sát, hẳn là tính cảnh giác phải rất cao, bên trong yên tĩnh như vậy, nếu như không có ở nhà mà lại không khóa cửa, đúng là không nên.

Vậy nên Trương Trực Nam có hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng đẩy cửa lặng lẽ đi vào.

Tất cả rèm cửa sổ trong nhà đều bị kéo lại, không lọt bất cứ tia sáng nào, sau đó anh ta nghe được trong phòng loáng thoáng truyền đến giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment