Trong nhà có vẻ rất âm u, nhưng mà Trương Trực Nam sẽ không nhận nhầm giọng của Nhiếp Chi Dư, đang định gõ cửa, lại nghe được lời mà mình không thể tin được.
Nhiếp Chi Dư ngồi dưới đất, vẻ mặt đầy vẻ mệt mỏi, bọng mắt đen như gấu trúc vậy.
Tuy là xác của người phụ nữ đã được xử lý, nhưng mà ông ta vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Dù sao đã làm chuyện trái với thân phận của mình, hơn nữa còn là vợ của mình nữa chứ.
"Xác của vợ ông tôi đã xử lý xong, tiếp đó phải xem ông rồi!"
"Tôi đã sai người âm thầm chôn thứ kia đi, đợi Lưu Nhất Thiên đến đó, chắc chắn sẽ khiến ông ta thịt nát xương tan."
Nghe giọng nói độc ác của Nhiếp Chi Dư, Trương Trực Nam hoảng sợ, sau đó đút tay vào túi quần, ép bản thân mình nghe tiếp.
"Chỉ cần ông ta chết, cái chết của vợ ông cũng chỉ có trời biết đất biết tôi biết ông biết, hơn nữa tôi còn có thể giúp ông giải quyết hậu hoạn của tiểu quỷ này, coi như ông có phúc, tôi chỉ muốn khiến Chúc Hạ Dương đau khổ, muốn làm cho Chúc Hạ Dương phải chết."
"Được, tôi nhất định sẽ làm theo lời cô nói, tôi muốn diệt trừ tất cả những hậu họa và vật cản đường này."
Trương Trực Nam nuốt nước miếng một cái, anh ta không ngờ Nhiếp Chi Dư và người phụ nữ kỳ bí này lại muốn giết chết Chúc Hạ Dương và đội trưởng Lưu.
Không được, anh ta sẽ không để đội trưởng Lưu mà mình kính trọng chết trong tay hai người này.
Anh ta phải báo cho đội trưởng Lưu.
Trương Trực Nam hoảng hốt sợ hãi bối rối quay người lại đụng phải chậu hoa màu xanh bên cạnh, khiến chậu hoa ngã xuống đất.
"Ai?" Nhiếp Chi Dư hô lớn một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng bước chân vội vàng lao ra ngoài.
Trương Trực Nam thầm mắng một tiếng, đứng dậy chạy ngay, nhưng vừa đi đến cửa thì cả người anh ta đã cứng ngắc, chân tay cứ như bị một lực mạnh khống chế, cả người cũng đờ ra, đứng yên không thể nhúc nhích.
Trong túi của anh ta có một thứ gì đó rơi ra rớt xuống đất, lăn đến khe hở bên trong thảm trải nền.
"Trương Trực Nam, sao lại là cậu?" Nhiếp Chi Dư có hơi giật mình, sau đó ánh mắt trở nên độc ác và đầy sát ý.
Nhìn thấy Nhiếp Chi Dư và cô gái chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi trước mặt, nghĩ đến đoạn đối thoại độc ác ban nãy, anh ta thật sự không thể tin được đó là lời mà một cô gái nhìn hiền lành và một người có thân phận chính nghĩa như vậy nói ra.
"Nhiếp Chi Dư, không ngờ là ông lại độc ác như vậy, tôi chắc chắn sẽ không để ông làm hại đội trưởng Lưu."
"Ha ha, cậu không thấy cậu nói lời này thối lắm sao? Hay là lo cho mạng chó của mình trước đi." Nhiếp Chi Dư cầm một mảnh vỡ chậu hoa dưới đất lên, từ từ đi về phía Trương Trực Nam.
"Tất cả các người đều bảo vệ Lưu Nhất Thiên. Tao làm việc không hề kém ông ta, từ nhỏ tao đã sống không dễ dàng gì, lúc đó cứ tưởng là cưới được một người vợ có thân phận thì có thể một bước lên trời, lại không ngờ rằng bà ta giẫm tao dưới chân, lại còn thường xuyên nhắc đến thằng khốn kia trước mặt tao."
"Bây giờ cuối cùng tao cũng đã thoát được sự định đoạt của mụ la sát đó, cuối cùng cũng đã thắng được một ván, thật sự là hả lòng hả dạ mà."
Nhiếp Chi Dư cười lớn, ánh mắt đã hoàn toàn mất hết lý trí mà một con người nên có, khiến lưng Trương Trực Nam phát lạnh.
"Nhiếp Chi Dư, nhất định ông sẽ chịu trừng phạt, ông giết chết vợ mình, còn nuôi cả tà vật, nhất định sẽ không được chết tử tế."
Trương Trực Nam dùng sức muốn thoát khỏi sự trói buộc, lại không làm được gì, cứ như có mấy bàn tay trong suốt tóm lấy anh ta, rất khỏe, khiến cổ tay và cổ chân của anh ta bị đau.
"Chết không được tử tế sao? Ha ha... Vậy cũng phải khiến mấy người xuống địa ngục trước."
Dứt lời, chỉ thấy Nhiếp Chi Dư giơ mảnh gốm trong tay lên thật cao, mạnh mẽ đâm xuống ngực Trương Trực Nam.