Lý Nhược Lâm đứng trước cửa lớn nhà họ Trình, nhìn thấy trong sân không một bóng người, cô ta có hơi căng thẳng.
Trước đó khi mình đi trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, nhưng mà không khí trầm lặng lúc này, chẳng lẽ là người giúp việc đều bị chú Trình gọi đi nói chuyện hết rồi?
Lý Nhược Lâm lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, một bà lão chẳng biết xuất hiện từ lúc nào khiến cô ta hoảng sợ.
"Tiểu thư về rồi, ông chủ đang chờ cô ở nhà kính trồng hoa."
Nghe thấy giọng nói lạnh băng đông cứng của bà vú, Lý Nhược Lâm cảm thấy có hơi lạ, nhưng mà vẫn giao hành lý ít ỏi cho bà vú, sau đó đi vào trong nhà.
Nhà kính trồng hoa ở tầng ba, cả căn phòng này đều được thiết kế nhìn xuyên thấu như là một nhà kính, bên trong trồng những loài hoa xinh đẹp, Trình Dục Tường đứng trước mấy chậu hoa bỉ ngạn đỏ rực, khóe miệng nở nụ cười đáng sợ.
Hoa này là hoa nở đẹp nhất ở hoàng tuyền địa ngục.
Tuy là y chỉ thấy hoa bỉ ngạn này nở rộ khi những linh hồn đi qua hoàng tuyền, chỉ là ký ức mờ nhạt trong đầu y, nhưng mà y vẫn cảm thấy vậy.
Lý Nhược Lâm đi vào, nhìn dáng người quen thuộc của Trình Dục Tường, cô ta nhanh nhẹn chạy đến, đưa tay vỗ vai trái của y, nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh y.
Nụ cười trên gương mặt rất hết sức xinh đẹp đáng yêu, mái tóc dài xõa ngang và nơ hình bướm nhìn vô cùng xinh đẹp, cứ như là những đóa hoa trong nhà kính này cũng không đẹp bằng cô ta.
"Đứa nhỏ này đã về rồi à?"
"Đúng vậy đấy chú Trình, Nhược Lâm định về bên cạnh mọi người, sau đó sẽ đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào, nghe nói sắp tới hoa anh đào ở Nhật nở đỏ rất đẹp."
Lý Nhược Lâm vừa du lịch ở Pháp và Anh, định về lại, sau đó sẽ đến Nhật Bản một chuyến, đúng lúc đón sinh nhật với Trình Dục Tường.
"À, vậy ở lại đi."
Trình Dục Tường xoay người, trong ánh mắt y ngập tràn mệt mỏi và tình yêu, ánh mắt nhìn Lý Nhược Lâm cứ như đang ngấn lệ.
"Chú Trình, chú làm sao thế, mệt lắm sao?"
Nhìn thấy Trình Dục Tường trước mặt, Lý Nhược Lâm cảm giác như ông ta đã biến thành một người sáu mươi tuổi.
"Lâm Lâm, cháu và Thư Dịch, mau rời khỏi nhà họ Trình... Mau đi đi..."
Lý Nhược Lâm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy vẻ mặt đau đớn của Trình Dục Tường bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là biểu cảm tàn ác hèn mọn khiến người ta sợ hãi.
Y bước từng bước một về phía Lý Nhược Lâm, khiến cô ta sợ đến mức lùi về phía sau mấy bước: "Chú Trình, chú..."
"Ha ha ha, lại là một đứa trẻ, Trình Dục Tường nuôi cô nhiều năm như vậy, cũng đến lúc cô nên trả ơn rồi."
Trình Dục Tường mạnh mẽ nhào đến đè cô ta xuống dưới người, những chậu hoa sau lưng đều ngã xuống đất, những đóa hồng mày trắng bị đụng ngã xuống, chậu hoa rớt bể, những cánh hoa màu trắng rơi xuống đầy đất.
Lý Nhược Lâm sợ đến khóc lớn lên, không ngừng cầu xin: "Chú Trình, chú làm sao vậy, mau thả con ra..."
"Chú Trình, cầu xin chú..."
Nhìn hai mắt mờ nhòa đẫm lệ trước mặt, dáng vẻ hoa lê đái vũ, Trình Dục Tường càng mừng rỡ, mấy tiện nhân xoàng xĩnh mấy ngày này y dùng qua sao có thể so sáng với cô gái non nớt này chứ.
Không ngờ là nhà họ Trình còn có một vật báu như vậy.
"Ha ha ha! Muốn trách chỉ trách cô đến không đúng lúc."
Thấy thân xác này của Trình Dục Tường đã sắp không chịu nổi, y dùng cách ăn những linh hồn khác, hơn nữa còn nuốt những linh hồn sinh vào ngày mười lăm hàng tháng để kéo dài thời gian sử dụng thân thể này.
Lúc này điều quan trọng nhất là chiếm linh hồn và thân xác của Chúc Hạ Dương làm của mình, vậy thì dù thân thể của Trình Dục Tường này có hết giá trị thì y cũng sẽ rời khỏi thanh phố Thanh Phong, không ngờ lúc này lại có một vật báu dâng đến cửa.