Với sức mạnh của mình, muốn trói buộc cô ta hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, nhưng mà nói vậy cũng hoàn toàn không có ý gì.
Nên y mặc kệ cô ta khóc lóc la lối, nhìn người dưới thân mình đã sớm không còn khóc nữa, hai mắt không hề có tinh thần, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, ham muốn của Trình Dục Tường nhất thời giảm đi không ít.
Bị y chiếm đoạt xong, Lý Nhược Lâm đã lạnh lòng, nằm trên đất như một cái xác không hồn.
Trên người Lý Nhược Lâm đều đầy vết đen tím, tay cô nắm chặt nhành hồng trắng, gai sắc nhọn khiến bàn tay cô chảy máu đầm đìa, cô ta lại không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì tim cô ta đã hoảng hốt đến mức chết lặng.
Mà đóa hoa màu trắng này cũng vì đã dính đầy bùn đất nên không còn sạch sẽ nữa.
Trong mắt Lý Nhược Lâm hiện lên cảnh tượng đẹp đẽ năm đó, đẹp đến nỗi cô ta còn cho rằng cả đời nà sẽ không bao giờ vỡ.
Một cô bé ôm đồ chơi vào phòng, chuông cửa bỗng vang lên, cứ tưởng rằng là ba mẹ đi công tác về, vui vẻ
đi ra đón, nhưng mà đó không phải là ba mẹ mà là chú Trình.
Ông ấy bàn bạc với người làm của mình xong, sau đó mình được đón đến nhà ông ấy, từ đó về sau ông ấy xem cô như con gái ruột vậy.
Vì trường học muốn học sinh trồng cây quan sát ở nhà, bé gái đó vui vẻ suy nghĩ cả ngày không biết trồng loại gì. Chú Trình ân cần lại trực tiếp xây một nhà kính trồng hoa cho mình, để cô bé chọn cây gì cũng có thể trồng.
Cô ta đã từng cho rằng đây là nơi xinh đẹp hạnh phúc nhất, nhưng mà bây giờ người đàn ông mang lại hạnh phúc cho cô ta đã dùng cách tàn nhẫn nhất phá hủy tất cả.
Thanh Mai cố nén đau đớn chạy thẳng từ bệnh viện về nhà, hỏi và vú ngẩn ngơ thì lại không được trả lời, bà tìm hết những căn phòng dưới lầu, sau đó chạy thẳng lên nhà kính trồng hoa.
Vì trên đầu quấn băng gạc, hơn nữa vẻ mặt lại căng thẳng gần như sụp đổ, bà chạy nhanh trên đường khiến tất cả mọi người đều cho rằng bà là người điên, ngay cả cản xe cũng không ai để ý đến bà.
Bà nhìn thấy Lý Nhược Lâm nằm trên mặt đất, trên người không có chỗ nào lành lặn, cả gương mặt chỉ còn vẻ lặng yên và hờ hững, bất lực hệt như mình.
Bà run rẩy đi đến cạnh Lý Nhược Lâm, nước mắt chảy dài.
Muộn.
Bà vẫn đến muộn...
Tại sao?
Tại sao đứa trẻ ngoan như Lý Nhược Lâm sẽ ra nông nỗi này?
Tại sao Trình Dục Tường lại trở nên như vậy?
Tại sao không ai đồng ý chở bà về nhanh hơn?
Vì sao Lý Nhược Lâm lại quay về vào lúc này...
Thanh Mai đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Nhược Lâm, cởi áo bệnh nhân mỏng trên người mình đắp cho cô, mà bản thân lại không mặc quần áo.
Trình Dục Tường lại nhìn sinh vật đáng thương trước mặt này, cười như điên đi đến bên cạnh hai người.
Trong mắt Thanh Mai đầy ý hận, bà siết chặt nắm đấm, sau đó đứng dậy, cầm chậu thủy tiên bên cạnh ném về phía Trình Dục Tường, nhưng không ngờ khi sắp đụng trúng ông ta, cơ thể lại không thể nhúc nhích được.
"Cuối cùng thì bà cũng biết hận, ha ha ha! Quả nhiên không ai trên đời này là không bị thất tình lục dục tác động, con người đúng là sinh vật bẩn thỉu nhất thế giới."
"Ông mà là kẻ bẩn thỉu nhất, tên ma quỷ này!" Thanh Mai la lớn, lúc này bà ta muốn xé người trước mắt này thành từng mảnh nhỏ.
Dù ông ta đối xử với mình thế nào cũng không sao, nhưng mà sao có thể đối xử với đứa trẻ này như vậy.
Hết lần này đến lần khác đánh đập Trình Thư Dịch, bây giờ lại làm nhục Lý Nhược Lâm, đúng là những chuyện ngay cả súc sinh cũng không làm được mà.