Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, hai người đều nhìn đối phương không nói gì, sau đó Trình Dục Tường bỗng nhiên điên cuồng cười lớn.
Sau khi lkn đến nhà họ Trình xong, ngồi xổm ở ven đường thở dài một hơi, cả người như quả cầu xì hơi lập tức có thể thả lỏng.
Cô ta rất sợ mình không thể ra khỏi căn nhà này, để diệt trừ Chúc Hạ Dương, cô ta cũng liều cả mạng, thật mong là lần này không phụ sự cố gắng của cô ta.
Hừ, Chúc Hạ Dương, nếu như hôm nay tôi có thể ra khỏi nơi ở của Yêu Ma, vậy ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi rồi.
"lkn tôi nhất định phải cướp lại những thứ thuộc về tôi."
Gì mà mình không bằng Chúc Hạ Dương, chê cười, lkn cô ta mà Chúc Hạ Dương có thể so với sao?
Nếu không phải đó là Yêu Ma ăn thịt người không chớp mắt, cô ta sẽ không hạ thấp bản thân mình.
lkn biến mất trong màn đêm, mà ở trong căn phòng trồng hoa của nhà họ Trình, Lý Nhược Lâm đứng trong biển lửa hơi hơi cong cong khóe miệng, lửa đỏ nuốt chửng xung quanh cô. Kèm theo đó là tiếng vỡ vụn của thủy tinh, nơi này đã từng là tất cả những hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng của Lý Nhược Lâm, nơi này sẽ biến mất cùng linh hồn cô.
Không đến nửa giờ sau, chuyện nhà họ Trạch xảy ra hỏa hoạn đã truyền đi khắp nơi, nhưng mà người nhà họ Trình lại nói là không cẩn thận cháy mà thôi, vậy nên mọi người cũng không nghi ngờ gì.
Mà khi Chúc Hạ Dương biết được tin này nhờ những khách hàng cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao thì Trình Thư Dịch cũng có bạn gái rồi, mình cũng xem như là người đã có gia đình rồi, vẫn nên tránh bị nghi ngờ thì tốt hơn.
Hơn nữa cũng không nghe tin tức thương vong, vậy hẳn cũng không có gì đáng ngại.
Mạc Thần và Chúc Hạ Dương ngồi trong phòng nghỉ ngơi, nhìn Chúc Hạ Dương vừa đọc sách vừa ăn, trong ánh mắt anh ta có một tia ấm áp.
Những năm gần đây, bản thân luôn vây quanh Chúc Hạ Dương, ngay cả anh ta cũng không tự nhận ra được tình cảm dành cho cô.
Trước đây anh ta chỉ cho rằng mình và Chúc Hạ Dương là tình cảm như người thân vậy, nhưng lúc Dạ Minh xuất hiện, anh ta mới cảm thấy sự nguy hiểm.
Bình thường quá bình yên thoải mái, vẫn chưa bị uy hiếp nên không có cảm giác nguy hiểm, đến khi có người xuất hiện cạnh tranh với mình mới nhận ra được lòng mình.
Trước kia Mạc Thần cho rằng cả đời này mình vừa xem như có được một người bạn tri kỷ, lại vừa thỏa mãn được sự tò mò của mình với quỷ tà, lại có một người hiểu mình, nhưng mà chẳng biết từ khi nào, lòng của anh ta đã đặt người bạn tri kỷ này ở một vị trí khác.
"Tiểu Hạ Dương, cậu thấy tôi là người thế nào?"
"Sao cơ?"
Chúc Hạ Dương đang ăn bánh quy, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Mạc Thần: "Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?"
Mạc Thần mỉm cười lắc đầu, trải qua nhiều chuyện như vậy, Mạc Thần mà gần đây mất đi ánh mặt trời lúc này lại có biểu cảm khiến người ta nhìn vào cảm thấy được sưởi ấm.
"Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến."
Chúc Hạ Dương dùng giấy lau lau tay, sau đó nghiêm túc nhìn Mạc Thần, một chuỗi hành động không thể bình thường hơn này lại cực kỳ xinh đẹp đến động lòng người trong mắt anh ta.
Cứ như là ngay cả gió thổi lay động cọng tóc của cô cũng có thể khiến lòng anh ta rung động.
Trong phòng nghỉ chỉ có hai người là Chúc Hạ Dương và Mạc Thần nên cô cũng không đeo kính râm, đôi mắt trắng nhìn chằm chằm Mạc Thần, mà trên gương mặt của Mạc Thần đầy vẻ cưng chiều.
"Cậu và mình đã có tình cảm nhiều năm như vậy, cậu biết trừ bà nội ra thì mình không có người thân nào cả, mà cậu cũng cũng bầu bạn với mình như anh em ruột vậy, thường xuyên giúp mình, sưởi ấm mình, cậu rất quan trọng với mình."
Nghe vậy, nụ cười của Mạc Thần bỗng trở nên hơi chua xót, anh ta cười cười xoay người, lúc đưa lưng về phía Chúc Hạ Dương, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.