Những ngày qua mỗi một hành động của Mạc Thần, mỗi một việc làm đều cứ như là một cậu bé chưa lớn vậy, nhưng mà hôm nay có vẻ như anh ta đã trưởng thành.
Anh ta đưa lưng về phía Chúc Hạ Dương, trong ánh mắt đầy vẻ cô đơn và đau lòng.
Nhưng mà anh ta không thể để lộ trước mặt Chúc Hạ Dương, nếu như mình có thể là một người anh em có thể sưởi ấm lòng cô, vậy thì mình phải giữ vững sự kiên cường đó, là chỗ dựa tinh thần để cô có thể dựa vào.
Dù bây giờ Chúc Hạ Dương rất giỏi giang, nhưng mà xét ở một góc độ nào đó thì cô vẫn là Chúc Hạ Dương của trước kia.
"Trước đó tôi thường xuyên trách cha mẹ là sao lại không sinh cho tôi một cô em gái, bây giờ thì tôi biết rồi, thật ra tôi đã sớm có một cô em gái, nếu như còn có thêm em thì không phải sẽ phải chia bớt tình cảm của người anh này sao?"
Mạc Thần cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng mà trong lòng càng đau hơn.
"Tôi chính là một người anh trai biết thương yêu em gái, nhất định sẽ bảo vệ em gái, cưng chiều tận tim gan."
"Mạc Thần, hôm nay cậu kích động vậy sao?"
Chúc Hạ Dương cười đứng dậy, từ từ đi về phía Mạc Thần.
Người trước mắt này bình thường nhìn cứ như là một cậu học trò nhỏ, lúc này hình ảnh anh ta bỗng lại vô cùng cao lớn, khiến cô đặc biệt yên tâm.
Đi đến trước mặt Mạc Thần, Chúc Hạ Dương kinh ngạc nhận ra trên mặt anh ta lại đầy nước mắt, từng giọt nước mặt một chảy ra từ mắt, xuống má, sau đó đọng trên cằm.
"Cậu... sao lại khóc?"
Đây là lần đầu tiên Chúc Hạ Dương thấy Mạc Thần khóc, dù trước đây cậu ấy có gặp chuyện gì cũng chưa thấy cậu ấy rơi một giọt nước mắt nào.
Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của Mạc Thần đúng là không ổn, nhưng mà rất có khả năng liên quan đến thây ma, là vì con rối đã hút mất linh hồn của họ, ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy.
Nhưng mà bây giờ đã không còn những con rối nữa, cậu ấy cũng không tức giận, sao lại khóc?
"Không sao, bột giặt vào mắt mình rồi."
"Ở đây làm gì có bột giặt, là bột giặt hiệu gì?"
"Nhóc con, không phải cậu nên quan tâm mắt mình sao?" Mạc Thần đưa tay vỗ vai Chúc Hạ Dương một cái, cố gắng dùng giọng trách móc nói.
Hai người phì cười, Chúc Hạ Dương đưa khăn giấy cho Mạc Thần lau nước mắt.
Cô biết Mạc Thần chỉ muốn đùa để mình nói thật lòng, cô quá hiểu người này.
Rõ ràng là cuộc sống của mình rất bất ngờ, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ may mắn như vậy, có thể gặp được một người bạn không rời bỏ mình, đây đúng là được trời cao ưu ái.
"Yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ mãi mãi đứng bên cạnh cậu."
Chúc Hạ Dương đấm nhẹ vào ngực Mạc Thần, nụ cười trên gương mặt vô cùng rạng rỡ.
Mạc Thần gật đầu, sau đó gõ lên đầu Chúc Hạ Dương một cái rồi chạy ra ngoài.
Hiểu Uyển thấy Mạc Thần chạy từ trong phòng nghỉ ra, tuy là vẻ mặt không khác thường lắm, nhưng mà hai mắt ửng đỏ vẫn hiện rõ trước mặt Hiểu Uyển.
Lẽ nào Mạc Thần và chị Hạ cãi nhau sao?
Nhưng mà cũng kỳ lạ thật, Mạc Thần này lần nào cãi nhau với chị Hạ cũng sẽ đều cam chịu, thậm chí là có dáng vẻ ấm ức chịu đựng như một cô vợ nhỏ.
Mạc Thần này nhất định là biến thành một quả hồng mềm cho chị Hạ muốn bóp thế nào cũng được.
Ở một thôn nhỏ hẻo lánh, Trình Thư Dịch ngồi trên một chiếc xe ôm kiểu cũ đến đây, nhìn cảnh tượng trước mắt này cũng không khác năm đó là mấy.
Dọc theo đường đi bụi bay ngập trời, hại anh ta bị dính không ít bụi bặm, nhưng mà không có cách nào khác, đường núi gập ghềnh này cũng chỉ có xe máy mới đi được.