Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 333 - Chương 333: Đập Chết Các Người

Chương 333: Đập chết các người




Nơi này hoàn toàn xa lạ với Trình Thư Dịch, nếu không nhờ có Vân Xử thì ngay cả chỗ này anh ta cũng không thể tìm đến được.

Trình Thư Dịch vừa mới xuống xe ôm, tài xế nhìn người đàn ông trước mặt này một chút, nhìn cách ăn mặc là biết người này xem tiền như rác.

Thôn này nghèo như vậy, không biết ai lại may mắn như thế, có người thân như thế này đến thăm.

"Anh trai, hai trăm đồng."

"Anh chắc chắn là hai trăm đồng?" Trình Thư Dịch quay lưng về phía tài xế, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn ngôi làng trước mặt.

Tài xế xuống xe đi đến trước mặt Trình Thư Dịch, xoa xoa hai tay: "Anh trai cũng thấy đoạn đường này rồi mà, đường này đã hư đến nỗi không ra đường nữa, tốn của tôi không ít xăng, xe này cũng đã bị mòn, hai trăm đồng cũng đã rẻ rồi."

Ánh mắt Trình Thư Dịch vẫn không nhìn tài xế, còn chưa đợi anh ta nói chuyện, một cơn gió đã làm chiếc xe ven đường ngã xuống đất, sau đó quay tròn trên mặt đất.

Tài xế nhìn cảnh tượng trước mắt này, không những xót xe của mình mà còn hoảng sợ nhìn xung quanh.

"Chuyện này... đã xảy ra chuyện gì?"

Bỗng nhiên, xe máy dựng lên, lao thẳng về phía gã, gã sợ đến mức quay đầu chạy, miệng hoảng sợ hét lớn:

"Á, có ai không, cứu với, có ma!"

Nhìn tài xế bị chiếc xe của mình đuổi chạy mất, Trình Thư Dịch vẫn không cảm thấy buồn cười, dù sao thì ở một chỗ như vậy, anh ta không cười nổi.

Vân Xử mặc sườn xám màu đỏ xẻ tà cao, phần đùi thoáng hiện, thân thể trôi trên không trung.

Ả lơ lửng trước mặt Trình Thư Dịch, dẫn anh ta đi vào trong thôn.

"Là chỗ này, người cậu đang muốn tìm ở bên trong."

Năm đó Trình Thư Dịch chỉ là một đứa bé sáu tuổi, trong đầu anh ta trừ một màu đỏ tươi và cơ thể không ngừng đau đơn kia thì không nhớ gì cả, nhưng mà ngày ấy ở nhà vệ sinh công cộng kia, vì muốn kích thích sự hận thù cực hạn của anh ta, Yêu Ma đã nhồi những ký ức đau khổ lúc nhỏ từng trải qua kia vào đầu anh ta.

"Yêu Ma gọi tôi về rồi, nhưng mà chúng ta đều là những người đáng thương trên thế giới này, tôi đồng ý giúp cậu, tôi sẽ đợi đến khi xong chuyện mới về sau, có gì cần giúp thì cứ gọi tôi."

Tà váy dài của Vân Xử quét trên không trung, xương mắc cá chân tinh tế quay gót càng thêm phần mị hoặc.

Trình Thư Dịch gật đầu, sau đó đẩy cửa đi vào.

Trước mặt là một người tóc trắng râu bạc ngồi ngửa mặt trên ghế, ông ta mặc một chiếc áo bông cũ nát bạc màu, trên mặt đầy nếp nhăn và những đốm đen.

Dù đó chỉ là một ông già hơn bảy mươi tuổi, nhưng mà giữa hai hàng lông mày của ông ta in hằn sự tà ác, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

"Mày là thằng nhóc nào, cũng dám chạy đến chỗ của ông đây?" Lý Đại Cẩu tuổi đã già ngồi dậy, căm tức nhìn chàng trai trẻ trước mặt này, sau đó còn nói thêm: "Mấy thằng nhóc bọn mày chỉ biết làm mấy chuyện táng tận lương tâm, thấy ông mày già rồi nên cảm thấy dễ ức hiếp đúng không, để xem ông đây có đập chết mày không?"

Dứt lời, đã thấy Lý Đại Cẩu đứng dậy cầm cái cuốc bên cạnh lao về phía Trình Thư Dịch, dáng vẻ không hề giống một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi.

Thấy cái cuốc đã sắp đập xuống, Trình Thư Dịch cũng không thèm nhúc nhích, sau đó chụp cái cuốc lại đẩy sang bên cạnh, chỉ thấy cả người Lý Đại Cẩu loạng choạng ngã rầm xuống đất.

"Ái cha, mấy thằng nhóc con bọn mày, nếu như ông đây còn trẻ, nhất định sẽ đập chết bọn mày."

Trình Thư Dịch bước từng bước một đến, cơ thể cao lớn đứng trước mặt ông ta, sau đó giẫm mạnh lên ngực của Lý Đại Cẩu, ra sức nghiền vài cái.

Bình Luận (0)
Comment