Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334: Ma Quỷ Ở Nhân Gian

Chương 334: Ma quỷ ở nhân gian




"Ông đây không thù không oán gì với mày, tên chó chết này..."

Thậm chí Trình Thư Dịch còn nghe được tiếng răng rắc của xương, nhưng mà anh ta vẫn không giảm lực chân, trái lại càng dùng thêm sức.

Không thù không oán sao?

Trong mắt Trình Thư Dịch hiện lên vẻ hung ác độc địa, anh ta nâng cái cuốc trong tay lên liên tiếp đập mạnh xuống.

Vậy là xem như anh ta cũng đã đòi lại công bằng cho cuộc sống hơn hai mươi năm qua.

"Cậu không hối hận sao?"

"Hối hận sao?" Trình Thư Dịch cười khẽ, ném cái cuốc trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi phòng không thèm nhìn lại.

"Địa ngục vắng vẻ, ma quỷ ở nhân gian. Trên đời này nhiều ma quỷ như vậy, cũng không ngại nhiều thêm một người là tôi."

Trình Thư Dịch và Vân Xử đi ra khỏi ngôi làng, ngôi làng sau lưng bỗng nhiên chìm trong biển lửa, ánh lửa đỏ nhuộm cả bầu trời cứ như là màu máu vậy.

"Tôi muốn khiến cho những người khiến cuộc sống của tôi trở nên đáng thương như vậy đều chết không có chỗ chôn."

Bóng dáng một người một quỷ ngày càng đi xa, trong trận hỏa hoạn vang lên từng tiếng hét thảm thiết nhưng lại không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.

Diệp Thanh Ninh về đến nhà, ném giày và túi sách ở cửa, sau đó ngẩn ngơ đi đến trước tủ lạnh mở cửa ra, lấy một con cá sống ra cắn hai cái, sau đó ném sang một bên.

Nhìn con mèo đi từ phòng ngủ ra, ánh mắt cô ta hiện lên một tia sáng, bỗng nhào về phía con mèo, sau đó lại cắn một cái.

Dòng máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng cô ta ra, chảy xuống cằm rồi xuống cổ.

Một người đàn ông vừa mới mở cửa ra nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức ném đồ trong tay xuống đất, đi đến bên cạnh con gái, cướp lấy con mèo từ tay cô ta.

"Gần đây con làm sao vậy?" Ba Diệp tức giận, ôm xác con mèo vào lòng.

Công việc của mình luôn bận rộn, bên cạnh chỉ có con mèo này và Diệp Thanh Ninh, vậy nên Diệp Thanh Ninh cũng rất yêu quý nó, nhưng mà chuyện này làm sao chứ?

Tại sao con bé có thể làm ra hành động kỳ lạ như vậy?

"Đi, chúng ta đến bệnh viện."

Ba Diệp thấy con gái mình như vậy, phản ứng đầu tiên là cho rằng cô ta đã ngã bệnh.

Hơn nữa là một căn bệnh kỳ lạ mà trước giờ mình chưa từng thấy.

Ông ta vừa mới đưa tay ra chạm vào cổ tay của Diệp Thanh Ninh, lại bỗng bị đẩy ra, sau đó Diệp Thanh Ninh chạy ra ngoài.

Ba Diệp không hiểu được hành vi của con gái mình, đang định đuổi theo, không ngờ một người đàn ông mặc quần áo cổ trang bỗng xuất hiện trước mặt ông ta.

Bảy giờ tối.

Chúc Hạ Dương đang ăn cơm chiều, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Dương, nói là Lưu Nhất Thiên bị thương phải nhập viện!

Nghe thấy vậy, chén cơm trong tay Chúc Hạ Dương trực tiếp rơi xuống đất.

Mọi người chưa từng thấy Chúc Hạ Dương mất hồn như vậy, đều cảm thấy rất nghi ngờ, thấy Chúc Hạ Dương chạy ra ngoài, Bảo Bảo đứng dậy muốn chạy theo sau như thường lên, nhưng lại không hề có chút ma lực nào.

Khi Chúc Hạ Dương đến bệnh viện, Tiểu Dương đang trực sẵn ở cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt anh ta rất tiều tụy, hai tay và quần áo đều dính máu khiến Chúc Hạ Dương hốt hoảng.

Bàn chân cô cứ như là bị đổ chì vậy, hai tay siết chặt sau đó buông thõng.

Thấy Chúc Hạ Dương đến, Tiểu Dương vội vàng đứng dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn Chúc Hạ Dương.

"Chúc đại sư, cô đã đến rồi, đội trưởng Lưu ông ấy..."

"Ông ấy làm sao rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dù Chúc Hạ Dương và Lưu Nhất Thiên quen biết nhau qua công việc của ông ấy, nhưng mà sau nhiều lần làm việc cùng nhau, cô biết Lưu Nhất Thiên là một người tốt, hơn nữa Chúc Hạ Dương cũng cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có ở ông.

Đó là cảm giác ấm áp mà từ nhỏ cô đã khát khao nhưng không dám chạm đến.

Lưu Nhất Thiên là cảnh sát, tất nhiên là không thể tránh được mấy chuyện nguy hiểm này, nhưng mà cô thật sự chưa từng nghĩ đến việc có một ngày sẽ gặp phải chuyện như vậy.

"Chúng tôi nhận được tin tức nói là ở quảng trường Nhân Dân phát hiện một thi thể nữ, là vợ của đội phó Nhiếp."

Bình Luận (0)
Comment