Nhìn bóng lưng rời đi của Chúc Hạ Dương, chàng thanh niên ngẩn ra không kịp phản ứng lại.
Cảnh tượng vừa mới được em gái nắm tay thực sự như là đang nằm mơ.
"Chị gái nhỏ, mẹ của Thanh Lăng gọi điện cho chị, có nghe không?"
"Ừm."
Chúc Hạ Dương vừa mới đồng ý, Vương Tự bèn nghe điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nức nở của mẹ Thanh Lăng:
"Chúc cô nương, Lăng Lăng nhà dì mất tích rồi."
Mất tích sao?
Người lớn như vậy sao lại mất tích được?
"Dì à, đã xảy ra chuyện gì, dì cứ từ từ nói, đừng nôn nóng."
Mẹ của Thanh Lăng hít mũi một cái nói: "Sáng sớm nay Thanh Lăng đến bệnh viện thăm cô của con bé, một lát sau thì gọi điện về nói không thấy cô của con bé đâu, chúng tôi cũng đã tìm mấy lượt mà không được, sau đó ngay cả điện thoại của Thanh Lăng cũng không gọi được. Ba của Thanh Lăng đến nhà họ Trình tìm nhưng đến giờ vẫn chưa về."
Nghe nói vậy, chân mày của Chúc Hạ Dương nhíu lại.
Thanh Lăng và Thanh Mai cùng biến mất, bây giờ Thanh Vân cũng không có tin tức gì luôn?
Thanh Vân này đến nhà họ Trình tìm cô cháu Thanh Lăng, mà chỗ Thanh Lăng và Thanh Mai có thể đến nhất cũng là nhà họ Trình.
"Dì đừng lo lắng quá, cháu sẽ đến nhà họ Trình xem giúp dì."
Trong lúc nói chuyện điện thoại, Vương Tự đã giúp cô đặt xe online, sau khi cô cúp điện thoại thì xe đã dừng ở trước mặt. Chúc Hạ Dương nhanh chóng lên xe đi đến nhà họ Trình, cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Mới chưa đến nhà họ Trình chưa được bao lâu, ở đây đã bố trí kết giới.
"Mau đi đi, không nên đi vào."
"Tại sao?"
U Liên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở.
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua U Liên, lại nhìn kết giới trong tòa nhà.
Tuy là cô cảm nhận được một dự cảm không lành rất mãnh liệt, nhưng mà nhóm người Thanh Lăng rất có khả năng đang ở trong, cô không thể để mặc họ gặp chuyện.
"Cô đi đi, Dạ Minh sẽ không trách cô!"
Nói xong Chúc Hạ Dương nhấc chân nhảy vào trong, U Liên đưa tay định ngăn cản nhưng lại bắt hụt, sau đó nàng ta cũng bước lên muốn đi vào nhưng lại bị bắn ngược trở ra.
"Cô mau đi ra đây, Yêu Ma ở bên trong!"
U Liên nhìn bóng lưng của Chúc Hạ Dương biến mất, trong lòng vừa giận vừa vội.
Cô gái chết tiệt này sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, không chỉ riêng gì mình không thoát khỏi liên quan, sợ rằng ngay cả quỷ đế đại nhân cũng sẽ đau lòng.
Nàng ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ cả ngày buồn bã u uất của quỷ đế đại nhân.
Nhưng mà kết giới trước mắt này do Yêu Ma bày ra, con quỷ ở trình độ của nàng ta không thể đặt chân vào nửa bước, dù có vào chỉ sợ cũng chỉ tan thành mây khói.
Chúc Hạ Dương nhìn sương mù trắng xóa dày đặc trước mặt, tất cả cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến mất khiến cô mất đi phương hướng.
"Cô vậy mà lại tự dâng đến cửa, thực sự là tất cả đều không uổng công, ha ha ha..."
Giọng nói quen thuộc đó vang lên, nhưng mà nghe hoàn toàn không giống với lần trước.
Trong giọng nói này không hề có chút ôn hòa hiền từ nào của ngày hôm đó.
"Chà, Chúc Hạ Dương, sao cô lại đến đây?"
Diệp Thanh Ninh bỗng nhiên xuất hiện, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Chúc Hạ Dương, hốt hoảng nhìn xung quanh.
Sau đó cô ta kéo tay Chúc Hạ Dương, vừa kéo cô chạy đi vừa nói: "Đi theo tôi, tôi rành đường nhà họ Trình hơn, để tôi đưa cô ra ngoài."
Chúc Hạ Dương nhìn Diệp Thanh Ninh đang kéo tay mình đi về phía trước, cô không biết có nên tin cô gái thích đóng kịch trước mắt này không, nhưng mà tình hình này có lẽ mình cũng không có lựa chọn nào khác.
Ở đây toàn là khói mù trắng xóa, tự mình đi sẽ tốn thời gian đến mức nào chứ?