Chúc Hạ Dương đi theo phía sau Diệp Thanh Ninh, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô ta, Chúc Hạ Dương nghĩ lần này có lẽ cô gái này thật sự giúp mình.
Hai người đến một căn phòng, Diệp Thanh Ninh mở cửa kéo Chúc Hạ Dương vào, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn, vội vàng đóng cửa lại.
"May quá, bây giờ chúng ta ở yên đây đừng đi đâu, nếu không... bị ông già kia phát hiện ra, chúng ta sẽ tiêu đời."
"Ông già nào?"
"Chú của Trình Thư Dịch đó, cô biết vụ cháy sáng nay là thế nào không?"
Diệp Thanh Ninh nhìn Chúc Hạ Dương lắc đầu, cô ta cười quỷ dị, vẻ mặt vô cùng quái dị.
"Lý Nhược Lâm đã về, bị Trình Dục Tường làm nhục trong nhà kính trồng hoa, sau đó chính cô ta đốt lửa tự kết liễu mình, đúng là liệt nữ mà."
Chúc Hạ Dương âm thầm liếc mắt, nhưng mà thật sự rất ngạc nhiên.
Lần trước thấy Trình Dục Tường đối xử với Lý Nhược Lâm như con gái ruột cơ mà, sao có thể làm ra chuyện như vậy được?
Xem ra thật sự là bị Yêu Ma quấy phá, Lý Nhược Lâm chết oang uổng rồi.
"Nhưng mà sao cô lại ở đây, Trình Thư Dịch đâu?"
"Trình Thư Dịch? Cô còn có tâm trạng quan tâm anh ta sao?"
Giọng Diệp Thanh Ninh bỗng trở nên khàn khàn bẩn đục, sau đó bỗng thấy hai mắt cô ta biến thành màu đen, miệng chảy ra nước bọt trong suốt sền sệt, dáng vẻ mắng chửi thật khiến người ta giật mình.
Cô ta từ từ đứng dậy, đi về phía Chúc Hạ Dương, Chúc Hạ Dương đứng dậy đang định đi, nhưng mà cả người bỗng mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.
"Cô..."
"Ta đã chờ ngày này rất lâu, ha ha ha..."
Một giọng nói khác vang lên, Chúc Hạ Dương thấy Trình Dục Tường bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, trên người ông ta phủ khí đen dày đặc, nụ cười trên mặt vô cùng âm hiểm khiến Chúc Hạ Dương có hơi sợ.
Lần đầu tiên cô gặp Yêu Ma là vào đêm gặp được Dạ Minh đó, lần thứ hai là lúc Bảo Bảo xuất thế, mà hôm nay, sức mạnh của y đã ngày càng mạnh hơn khiến Chúc Hạ Dương thán phục.
Trong thời gian ngắn như vậy mà tà khí có thể tăng nhanh đến thế?
"Hiện giờ dù cô có tất cả năng lực cũng không thể sử dụng được nhỉ?"
Trình Dục Tường từ từ đến gần, kéo Diệp Thanh Ninh chảy nước bọt vốn định đi đến nhưng lại kiêng kỵ ra, túm lấy cổ của Chúc Hạ Dương.
Khí đen trên cánh tay của Trình Dục Tường tràn lên người Chúc Hạ Dương, chui vào cơ thể cô, sau đó thì luồng khí ngũ sắc sặc sỡ cũng đi vào theo.
"Á..."
Chúc Hạ Dương cảm nhận được cơ thể ngày càng đau nhức.
"Trò hay còn ở phía sau mà."
Yêu Ma hất cơ thể Trình Dục Tường đến góc nhà, mạnh đến mức khiến ông ta ngất xỉu.
"Ta đã không cần cơ thể suy yếu này nữa, chiếm được cô, lục giới sẽ mặc ta xâm lược."
"Ông... mơ tưởng!"
Chúc Hạ Dương đau đến mức chửi mắng, thân thể cô phát ra muột luồng khí mỏng làm chấn động đồ đạc trong nhà, sau đó tất cả mọi thứ đều nổi lềnh bềnh giữa không trung.
"Sức mạnh của linh hồn và cơ thể này hoàn toàn chưa được kẻ vô dụng như cô bộc phá hết, đúng là lãng phí. Cho ta, linh hồn và tu vi này của cô xem như là không uổng phí."
Tà niệm và tội ác trong cơ thể Yêu Ma không ngừng chuyển vào cơ thể Chúc Hạ Dương, cô cảm giác người mình ngày càng nặng nề, hai mắt cũng dần dần nhắm lại.
Trong cơ thể có vẻ như có ngàn vạn con côn trùng bò tới bò lui, gặm nhấm lấy nội tạng và linh hồn cô, cả người cô toát mồ hôi lạnh, chân mày nhíu chặt lại.
"Vứt bỏ sự yếu đuối của cô, tôi sẽ cho cô sức mạnh, để hoàn thành chuyện cô muốn làm, khiến những kẻ đáng chết này đều phải xuống địa ngục."
Một giây sau, trong đầu Chúc Hạ Dương hiện lên rất nhiều hình ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.