Cơ thể cô ngày càng trở nên trong suốt, không biết đã đến tế đàn gia tộc Bắc Minh từ bao giờ.
Nhìn cơ thể của mình, Chúc Hạ Dương nghĩ bản thân đã chết nên linh hồn mới rời khỏi cơ thể.
Một giây sau, xung quanh trở nên ồn ào, một nhóm người mặc trang phục trừ tà sư của gia tộc Bắc Minh chạy đến bao vây xung quanh Chúc Hạ Dương, khiến Chúc Hạ Dương sợ đến mức hốt hoảng.
Trước đó mình đã từ chối yêu cầu của Vân Bà, từ chối chức vị Thánh Nữ, bây giờ đã chết, nhất định bọn họ sẽ hành hạ mình rất thảm.
Cũng không biết là bản lĩnh khi còn sống đã mất hay chưa.
"Đưa người đến."
Một người đàn ông bước lên, vẻ ngoài vô cùng dễ nhìn, trong ánh mắt nghiêm nghị ẩn chứa một tia không đành lòng.
Một cô gái mặc quần áo màu trắng bị áp giải lên, mái tóc dài đen mềm mại che nửa mặt cô, nhưng không khó nhận ra làn da trắng nõn mịn màng và đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô.
"A Cửu, con có biết tội của mình không?"
A Cửu!
Chúc Hạ Dương ngạc nhiên, cô gái trước mắt mình là A Cửu sao?
Bây giờ mình đang ở thời đại đó sao?
"Gia chủ đại nhân, A Cửu thân là trừ tà sư, hơn nữa còn là Thánh Nữ của gia tộc Bắc Minh, lại kết giao thân thiết với tà vật, đây đã là tội nặng không thể tha thứ. Lại còn tha cho quỷ vật lưu luyến ở lại nhân gian, chuyện này thật sự làm nhục danh tiếng của gia tộc Bắc Minh mà."
Một cô gái nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hung ác, cứ như là có thể khoét được xuyên qua người A Cửu.
Biểu cảm của người đàn ông không đổi, phất phất tay, chỉ thấy hai trừ tà sư nâng A Cửu lên, trói hai tay vào cột chữ thập, lấy roi Trấn Tà ra.
Tay ông ta cầm roi Trấn Tà, mỗi một vết quật lên người A Cửu đều in hằn một vết thương lớn, sau khi đánh xong 100 roi, cả người A Cửu đã hằn đầy vết roi, nhưng mà từ đầu đến cuối nàng đều không hề phát ra tiếng.
Vết thương kia giống hệt vết thương mà Bảo Bảo đụng phải.
A Cửu là người, roi Trấn Tà này sao lại có thể gây tổn thương con người như vậy?
Người đàn ông lạnh lùng hỏi: "Con đã biết sai chưa?"
Không chờ A Cửu đáp lại, ông ta ném roi Trấn Tà đi, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của ông ta, Chúc Hạ Dương nhớ đến tượng đá thờ cúng tổ tiên chỗ tế đàn của gia tộc Bắc Minh, lúc này mới nhớ ra, hóa ra người đàn ông dễ nhìn này chính là Bắc Minh Nghiễn.
Đây là gia tộc Bắc Minh vạn năm trước sao?
"Cô bảo vệ thế nhân, bảo vệ gia tộc Bắc Minh, nhưng bọn họ lại từng bước đẩy cô vào vực sâu..."
Trong đầu vang lên một giọng nói, Chúc Hạ Dương biết đó là giọng của Yêu Ma, có lẽ là mình không chết mà chỉ là linh hồn quay lại trí nhớ vạn năm trước.
Bắc Minh Nghiễn đi rồi, cô gái kia nhặt roi Trấn Tà trên đất lên, căn răng nghiến lợi đi về phía A Cửu.
"Tiện nhân, móng heo thối! Chẳng qua chỉ là một con chó hoang mà gia chủ nhặt về, dựa vào đâu mà đạt được chức vị thánh nữ, dựa vào đâu có thể chiếm được vị trí trong lòng gia chủ!"
Cô gái này khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất kinh ngạc.
Với thủ đoạn của Bắc Minh Nghiễn, có thể chắc chắn là trong lòng không hề có chỗ cho cô.
"Đời đời kiếp kiếp ngươi chỉ có thể là một con chó của gia tộc Bắc Minh, xuống địa ngục, luân hồi cũng chỉ là một con chó của chúng ta."
Cô gái đưa tay cầm lấy cằm của A Cửu, trên mặt là một vết sẹo dài khiến người khác nhìn thấy mà giật mình, nhưng mà trên gương mặt vẫn là vẻ bình tĩnh.
Hai mắt khẽ mở, nhưng mà đôi mắt màu trắng không hề nhìn cô gái trước mặt mà thả hồn nhìn xa xăm.
"Vẻ ngoài của ngươi khiến ta cảm thấy thật kinh tởm, nếu như không phải ngươi vẫn còn tác dụng với gia tộc Bắc Minh, nhất định ta sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan để giải tỏa mối hận trong lòng."
Nói xong, cô gái cũng vứt roi đi mất.
Chúc Hạ Dương lao đến bên cạnh A Cửu, nhìn người trước mắt này vô cùng chật vật, nhưng mà khí chất trong trẻo lạnh lùng, man mác buồn vẫn khiến người ta u mê.