Diệp Thanh Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực mình, sau đó nghiêng đầu cười, vẻ mặt vô cùng quỷ dị.
Một giây sau, chỉ thấy Diệp Thanh Ninh lao nhanh đến, quần áo trước ngực rách tả tơi, bộ ngực trập trùng như ẩn như hiện, mỗi một hành động của cô ta đều khiến người khác run rẩy.
Đồ Tể nhìn từ trên xuống dưới một lượt, bỗng lùi lại, đang định nhấc đồ đao trong tay, chỉ thấy U Liên bay người về phía trước, một bạt tai khiến Diệp Thanh Ninh bay vào tường, sau đó rớt xuống đất không nhúc nhích.
"Cô gái này thật dữ dằn."
Chân tay Chúc Hạ Dương căng cứng, cả người giống như bị cố định vào trụ không thể nhúc nhích, để mặc Yêu Ma muốn làm gì thì làm.
Cô không trốn nổi đâu, đây là số mệnh của cô! Nhìn cô như vậy ta rất thương cảm, rất đau lòng đó, sao có thể để những kẻ đó sống dễ dàng như vậy được, ta sẽ giúp cô đòi lại hết."
Yêu Ma cười như điên nói, sau đó siết chặt lực tay, chỉ thấy vẻ mặt của A Cửu ngày càng đau đớn vặn vẹo, một tiếng hét lớn làm căn nhà rung chuyển mạnh, đồ đạc trong phòng bay tán loạn đầy đất.
U Liên và Đồ Tể lại ra tay, nhưng Yêu Ma vung tay lên làm hai người cố định vào tường.
"Đừng nóng vội, xem ta làm thế nào tiếp đãi các người."
Lúc này ở quỷ môn, hai bóng người đang tranh đấu giữa không trung, Dạ Minh thả người xuống bên cạnh bức tượng của phán quan, ánh mắt sắc lạnh nhìn Thị Huyết cách đó không xa.
"Bản đế không có thời gian dây dưa với ngươi, nếu như nàng có chuyện gì bất trắc, nhất định sẽ xử lý ngươi."
Nói xong, Dạ Minh đang định xoay người muốn rời đi, chỉ thấy Thị Huyết Đế lại chắn trước mặt mình, chặn đường lại.
Thị Huyết Đế không cho là đúng cười cười, dáng vẻ khiêu khích: "Lời của Hằng Cổ Đế sai rồi, bản đế chỉ muốn tỷ thí với Hằng Cổ Đế một chút, ngươi cũng biết bản đế mến mộ Lô Sênh từ lâu, nhưng mà Lô Sênh vẫn luôn khen ngợi ngươi trước mặt bản đế, khiến bản đế rất mất mặt."
Thị Huyết đế lắc đầu, sau đó lại nghiêm túc nói: "Thế này, ta và nàng đã đặt ra một ước định, để ta và ngươi tỷ thí một phen, nếu ta thắng thì chuyện giữa hai người chúng ta sẽ không liên quan đến ngươi nữa, ngươi nói ta có thể không để ý đến chuyện này sao?"
"Việc này vốn không hề liên quan gì đến ta, ta cũng không có hứng thú, hôm nay dù có nói gì thì ta cũng phải đi."
Nhìn gương mặt đen xì chẳng khác gì đáy nồi của Dạ Minh, Thị Huyết Đế cười thầm: "Bây giờ với ta hay ngươi gì thì đều là thời khắc quan trọng, sao không đánh một trận thật đã chứ? Nếu như ngươi đánh thắng ta, ta sẽ không thể ngăn cản ngươi, nếu không... Cũng chỉ có thể lề mề như thế này, ta thì không sao, dù sao Lô Sênh đang ở Âm Giới, đang ở cạnh ta, nhưng mà vị nữ tử dương gian kia thì không phải vậy nhỉ, nói không chừng cứ vậy thì sẽ..."
"Ngươi khinh người quá đáng."
Dứt lời, chỉ thấy Dạ Minh chủ động xông đến, một chưởng bay tới, một bức tượng phán quan bỗng nhiên sụp đổ.
Anh cảm nhận được Chúc Hạ Dương gặp nguy hiểm nên bèn vội vàng lên đường đến dương gian giúp đỡ cô, nhưng mà vừa đi đến quỷ môn này đã gặp phải Thị Huyết đột nhiên xuất hiện ở đây như đã mai phục sẵn, làm chậm trễ thời gian của mình.
Biết rõ Thị Huyết Đế cố ý kéo dài thời gian, Dạ Minh khó có thể thoát thân, đã như vậy còn không bằng nhanh chóng giải quyết phiền phức trước mắt mới có thể nhanh chóng đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.
Tuy là trước đó giao chiến với Yêu Ma, Yêu Ma cũng phải nhận trái đắng, nhưng mà dù là ở dương gian hay âm giới thì cũng có rất nhiều thứ để Yêu Ma hấp thu tẩm bổ, rất có lợi cho việc hồi phục của y, lần trước đánh nhau có thể nhận rõ điều này.
"Quả nhiên quỷ đế Hằng Cổ đã quyết tâm thì thật đáng sợ, không hổ là nguyên lão của âm giới này mà!"
"Bớt nói nhảm đi, ngươi muốn dùng chuyện tỷ thí để kéo dài thời gian của ta, đừng tưởng là ta không biết, đã vậy thì xử lý ngươi trước."