Lúc này âm mưu của Yêu Ma đã được như ý, A Cửu thức tỉnh trong thân thể của Chúc Hạ Dương, hơn nữa còn bị ma hóa, phá vỡ phong ấn trong cơ thể, kích phát ma tính ra ngoài.
Trường Sinh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng nói: "Phải làm sao mới được đây, nhân lúc tiểu chủ tử vẫn chưa bị linh hồn của A Cửu hút mất, làm sao để thức tỉnh cô ấy?"
Nghe vậy, tất nhiên là U Liên không biết có cái gì có thể thức tỉnh Chúc Hạ Dương, nhưng Vương Tự bỗng đột nhiên nói: "Mạc Thần!"
Mạc Thần và Chúc Hạ Dương có tình cảm nhiều năm như vạy, trừ Lâm Tam Cô ra thì chỉ sợ có mỗi Mạc Thần là thân với Chúc Hạ Dương nhất.
Vương Tự nhanh chóng bấm số điện thoại của Mạc Thần, mà Trường Sinh thì bỗng nhiên biến mất, nó muốn nhanh chóng đưa Mạc Thần đến đây.
Chúc Hạ Dương đang dần chìm vào linh hồn của A Cửu, cô cảm giác mình đã sắp không chịu nổi nữa, trước khi biến mất, cô còn muốn gặp lại Dạ Minh.
Dù chỉ trong khoảnh khắc...
A Cửu lúc này đã chiếm giữ thân thể của Chúc Hạ Dương, trên mặt dần nổi lên những đường mạch máu đỏ tím, nhìn vô cùng khủng bố.
Yêu Ma thấy vậy vô cùng mừng rỡ, sau đó lắc mình một cái, hóa thành một làn khói sặc sỡ, lao lên đỉnh đầu Chúc Hạ Dương.
Khi y đã sắp chạm vào A Cửu, bỗng một người đàn ông mặc trang phục màu đỏ bỗng xuất hiện, đánh một chưởng vào người Yêu Ma, đánh bay y ra khỏi A Cửu.
Vạt áo màu đỏ của hắn và A Cửu cùng tung bay trên không trung, nhưng dưới sức mạnh của A Cửu, hắn không có cách nào lại gần nàng, mỗi một tia khí mãnh liệt phát ra từ người nàng đều khiến toàn thân hắn đau đớn.
"A Cửu... đừng!"
"Lại thêm một tên không biết sống chết nữa, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn thức tỉnh nàng ta?"
Nhìn thấy Linh Diễm xuất hiện trước mặt mình nhưng A Cửu không hề có chút rung động nào, Yêu Ma cuồng vọng cười ha hả, sau đó bàn tay sắc nhọn hóa thành một mũi khoan lao về phía Linh diễm.
"A Cửu, nàng tỉnh lại đi, A Cửu..."
Linh Diễm gần như đang nghẹn ngào, hắn cố gắng đưa tay về phía A Cửu, lại bị luồng khí loãng mạnh mẽ kia đẩy ra, dù hắn có đưa tay ra thế nào thì cũng không chạm vào được người trước mắt.
"Á..."
Linh Diễm đau đến mức nhe răng trợn mắt, vẫn không rút tay lại, chỉ chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ mũi khoan sắc nhọn đang đâm vào bụng mình, da thịt xung quanh bị cháy thành một lỗ thủng lớn.
Tuy là hắn là âm ma đã chết, cũng không khác gì một linh hồn, nhưng mà lệ khí của Yêu Ma vẫn ăn mòn bên ngoài.
"Vạn năm trước nàng ta đã giết chết ngươi, lấy đứa con còn chưa thành hình của ngươi ra ngoài, ngươi hận nàng sao? Người phụ nữ này đáng giá để ngươi khờ dại như vậy sao?"
"Ngươi câm miệng, bản quân chắc chắn sẽ không bị ngươi đầu độc." Linh Diễm lạnh nhạt nói, đưa tay mình ra dùng hết sức lực tóm lấy móng vuốt của Yêu Ma, dùng sức đẩy ra ngoài, lòng bàn tay bị ăn mòn đến mức chỉ còn lại xương trắng.
"Chỉ với chút tu vi này của ngươi mà muốn đấu với ta, đúng là mơ tưởng! Ngươi lo lắng cho người phụ nữ này một vạn năm, nhưng mà trong lòng nàng, ngươi và đứa nhỏ đều không bằng được địa vị của Bắc Minh Nghiễn. Vạn năm trước nàng không hề vì cha con hai người mà phản kháng, thậm chí là bỏ qua hai người, tất cả những chuyện này đều vì Bắc Minh Nghiễn. Giờ đây lại không có bất cứ ai bất cứ thứ gì có thể chống lại nàng, nàng lại vì Bắc Minh Nghiễn mà ma hóa."
Lời nói của Yêu Ma chạm sâu vào lòng của Linh diễm, cứ như là vết thương nhiễm trùng bưng mủ sưng đỏ của hắn bị người ta sát muối vào, lại còn xoa mạnh vài cái.
Đây là sự thật mà hắn không muốn bị vạch trần, là sự thật mà hắn muốn mãi chôn giấu.