Chúc Hạ Dương nở một nụ cười, khẽ nhắm hai mắt lại.
Cô đã không còn hơi sức...
Tên ngốc này, đã đến lúc nào rồi mà còn đùa kiểu này.
"Cậu cho rằng bình thường mình ăn no rửng mỡ nên mới thích đi theo đuôi cậu sao? Đầu óc có vấn đề nên mới dùng máu chó mực hắt Dạ Minh sao? Còn không phải là sợ cậu bị anh ta cướp đi sao? Dạ Minh anh ta là cái thá gì chứ? Hiện giờ cậu đã thế này rồi mà con mẹ nó ngay cả bóng quỷ cũng không thấy đâu, lại còn được làm bảo bối trong lòng cậu, ông đây ghen tỵ đấy, ông đây không vui đấy."
Mạc Thần hít mũi một cái, đưa tay lau nước mắt, cứng rắng lách người vào giữa luồng khí lãng.
"Chúc Hạ Dương, Mạc Thần ông đây thích cậu."
Anh ta kêu lớn từng bước khó khăn đi về phía trước, Chúc Hạ Dương thấy vậy thì nước mắt càng tuôn trào.
Đây là lần thứ hai cậu ta gọi tên mình.
Lần đầu tiên là khi cậu ta nghe thấy tin đồn về mình, lần đầu tiên tìm được mình đã mở miệng gọi như vậy.
Cậu ta nói: "Chúc Hạ Dương, tôi muốn làm bạn với cậu, tôi tên Mạc Thần. Cậu có thể gọi là Tiểu Thần Thần, hoặc là Tiểu Mạc Thần. Dù cậu có gọi hay là không gọi, dù sao tôi cũng sẽ gọi cậu là Tiểu Hạ Dương rồi."
Đó là lần đầu tiên có người nói chuyện thân thiện với Chúc Hạ Dương như vậy, cô giật mình, nghi ngờ, càng có tâm lý đề phòng và cảm giác phản cảm hơn.
Từ trước đến nay, những người tiếp cận mình chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa mình mà thôi, cô sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Mạc Thần vẫn mặt dày xuất hiện bên cạnh Chúc Hạ Dương, chỗ nào có Chúc Hạ Dương thì nhất định sẽ có Mạc Thần.
Hai người chỉ còn thiếu việc ngủ chung một giường.
Sau này, Chúc Hạ Dương bảo Mạc Thần không được gọi mình như vậy, nghe rất buồn nôn, mà Mạc Thần không hề để ý đến sự phản đối và đôi mắt trắng của Chúc Hạ Dương, mạnh mẽ đưa tay xoa đầu cô nói: "Gọi như vậy nghe buồn nôn sao? Lẽ nào cậu không cảm thấy rất được cưng chiều sao?"
Không muốn...
Cô không muốn mất đi Mạc Thần, dù bản thân có biến mất khỏi thế giới này, cô vẫn muốn Mạc Thần được sống thật tốt.
"Chúc Hạ Dương, ông đây thích cậu, dù cậu không thích ông đây, ông đây cũng muốn cậu mãi nhớ đến mình, mãi mãi là người quan trọng nhất trong lòng cậu, tên Dạ Minh đó ăn nhằm gì."
Nhìn Mạc Thần khó khăn đi gần đến cơ thể A Cửu, ôm chặt lấy, gào thét thắt ruột thắt gan, Chúc Hạ Dương gần như là sụp đổ.
Tuy là biết được Mạc Thần thích mình cô rất ngạc nhiên, nhưng mà bây giờ không có nhiều thời gian để cô ngạc nhiên.
"Cầu xin cậu, quay về đi..."
Giọng nói của Mạc Thần rất nhỏ, Chúc Hạ Dương lại nghe rất rõ ràng, giọng nói đó như là một luồng sáng chiếu thẳng vào người Chúc Hạ Dương.
"Cậu mau đi đi, mau đi đi mà." Chúc Hạ Dương gào thét trong lòng, nhưng lại không hề phát ra tiếng.
Chúc Hạ Dương không rõ tại sao Linh Diễm mạnh hơn Mạc Thần lại không thể tiếp cận được A Cửu, mà Mạc Thần là một người thường, dù cho có dùng hết sức mà lại có thể lại gần A Cửu.
Lẽ nào vì kiếp trước A Cửu tồn tại là để bảo vệ con người, vậy nên Mạc Thần là con người thì có thể đến gần nàng sao?
Dù có phải là nguyên nhân này không, thân thể Mạc Thần vẫn không thể chịu đựng được, anh ta đã dần suy yếu, thân thể cũng từ từ bị tổn thương như cách Yêu Ma làm tổn thương Linh Diễm, nhưng mà anh ta vẫn không buông tay.
Thấy thế, Chúc Hạ Dương cố gắng tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, cô muốn nổi giận, muốn phá vỡ tình cảnh trước mắt, muốn ngăn chuyện trước mắt tiếp tục phát triển.
Thấy cơ thể của Mạc Thần đã sắp bị cháy mất, rất nhiều chỗ đã lộ ra xương trắng, gương mặt Chúc Hạ Dương bỗng trở nên dữ tợn, tất cả sự sợ hãi và mất mát ban nãy biến mất, chỉ còn lại ý chí muốn bảo vệ Mạc Thần, muốn làm cho cậu ta thoát khỏi nguy hiểm.
"Đừng!"