Thấy linh hồn của A Cửu đã sắp bị Yêu Ma nuốt mất, Chúc Hạ Dương hô lớn một tiếng, ý thức đang dần biến mất có vẻ như đang dần trở lại. Cô dùng hết sức lực muốn kích thích sức mạnh trong cơ thể, mỗi một lần cô cử động lại làm cho A Cửu và Yêu Ma cùng chấn động.
"Tiểu Hạ Dương, hẹn gặp lại..." Thân thể Mạc Thần xụi lơ đi, linh hồn trong suốt lơ lửng trên không trung, cứ như là bị thứ gì đó phía sau hút mất vậy, nhanh chóng bay về sau.
"Không, Mạc Thần." Chúc Hạ Dương hét lớn một tiếng, ánh sáng trắng bao phủ quanh người cô ngày càng mạnh hơn, tất cả bóng đêm xung quanh đều tan biến. Sức mạnh của cô trong cơ thể ngày càng mạnh, ánh sáng trong suốt quanh người ngày càng chói mắt, một giây sau bỗng trực tiếp ép Yêu Ma ra khỏi cơ thể của A Cửu.
"Con khốn này, dám phá hỏng chuyện của ta."
Yêu Ma nổi giận gầm lên một tiếng, đang định nắm chặt thời cơ một lần nữa, nhưng chưa kịp lại gần thân thể của A Cửu đã thấy một luồng sáng bao quanh cơ thể nàng, liên tục ép lui Yêu Ma, màu đỏ trong mắt A Cửu ngày càng nhạt dần.
Trường Sinh ở bên cạnh thấy thế vội vàng chạy khỏi cửa sổ ra ngoài, mà U Liên và Đồ Tể bị trói chặt trên tường thì nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu sang một bên, nơi nào bị ánh sáng chiếu đến đều "xèo" bốc khói trắng.
Chúc Hạ Dương nhìn thân thể sau khi bị thiêu chỉ còn xương trắng đang nằm trên mặt đất của Mạc Thần, bỗng lao lên phía trước, đưa tay ôm vào lòng, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống phần xương sườn trên bụng anh ta được cô dịu dàng đưa tay ra lau đi.
"Mạc Thần, sao cậu lại ngốc như vậy, lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho mình, sao cậu có thể đáng ghét như vậy chứ?"
Nước mắt của Chúc Hạ Dương tí tác rơi xuống, lau đi một giọt lại có thêm nhiều giọt chảy xuống người Mạc Thần.
Cô nhẹ nhàng buông thân thể của Mạc Thần ra, ngẩng đầu nhìn Yêu Ma, trong đôi mắt trắng hiện lên vẻ hung ác, sát khí trên người cũng không hề kém A Cửu ban nãy.
"Tôi muốn ông đền mạng cho cậu ấy."
"Đền mạng? Không phải chính cô hại chết cậu ta sao? Dù là đó là cô hay A Cửu, hai người cũng chỉ là một người, cậu ta bị sức mạnh của A Cửu thiêu đốt, cô nên dùng mạng mình đền cho cậu ta."
"Ông câm miệng, nếu không phải tại ông thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, ông đi chết đi."
Chúc Hạ Dương lao lên, quần áo màu đỏ tạo thành một vòng cung đẹp mắt trên không trung, mái tóc dài màu bạch kim xõa ra bay tán loạn.
"Cô không giết được ta. Ôi chao."
Chúc Hạ Dương duỗi tay phải ra, chỉ thấy trên tay xuất hiện một cây roi Trấn Tà, những khớp nối uốn lượn trên không trung cứ như một con mãng xà nhìn thấy con mồi của mình.
Yêu Ma thấy đã mất đi cơ hội tốt nhất để đoạt được cơ thể và linh hồn này, xoay người bay ra cửa sổ, Chúc Hạ Dương lập tức đuổi theo, lúc cô lướt qua U Liên và đồ tể, sự trói buộc của hai người bỗng biến mất.
"Thật là đáng tiếc." Giọng của Yêu Ma đầy tiếc hận, sau đó thân thể biến thành một làn khói xanh, chạy từ giữa roi Trấn Tà ra ngoài.
Chúc Hạ Dương lại vung roi lên, chỉ thấy roi Trấn Tà làm không khí chấn động bốn phương tám hướng, cắt đứt cả tòa nhà to lớn này.
Hơn một nửa số phòng ốc bị những nhát cắt gọn gàng từ từ đổ xuống, nghĩ đến việc trong phòng còn có thi thể của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương đang định bay trở lại, đã thấy Đồ Tể ôm thi thể của Mạc Thần vào lòng, trên lưng còn cõng cả Trình Dục Tường đang bất tỉnh, cùng U Liên bay ra khỏi tòa nhà.
"Giúp tôi chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Bỏ lại một câu nói như vậy, Chúc Hạ Dương lại một lần nữa xoay người đánh nhau với Yêu Ma.