Trừ làn khói ra, Yêu Ma không có thực thể, có thể tùy ý biến ảo hình thái, chẳng những roi Trấn Tà không thể trói buộc được y mà y còn có thể tự do né tránh.
Cứ tiếp tục như vậy không được, nhất định phải có cách nào đó xử lý thứ đáng khinh này.
Nhưng mà phải làm thế nào?
Chúc Hạ Dương suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu hiện lên một câu chú ngữ, đây là câu chú ngữ trước đó cô chưa từng học, nhưng bất chợt lại xuất hiện trong đầu.
Cô buông roi Trấn Tà ra, hơi híp mắt lại, hai tay kết ấn, chỉ thấy xung quanh Yêu Ma xuất hiện những vòng tơ màu vàng quấn xung quanh y.
Yêu Ma cũng không có vẻ sợ hãi, sau đó khẽ cười nói: "Cô cho rằng chỉ chút thủ đoạn này có thể làm khó ta?"
Một giây sau, chỉ thấy Yêu Ma đưa móng vuốt sắc bén ra đánh một cái phát ra tiếng, tất cả các sợi tơ đều vỡ vụn.
"Yêu Ma, dù cho ông rất có năng lực, Chúc Hạ Dương tôi cũng nhất định tiêu diệt ông, nếu không... thề không làm người."
Chúc Hạ Dương dứt lời, chỉ thấy mỗi đốt của roi Trấn Tà tách ra, từng đốt bay lòng vòng giữa không trung bao vây Yêu Ma lại, không cần Chúc Hạ Dương điều khiển gì cả, mỗi đốt của roi Trấn Tà cứ như là một vật sống dây dưa với Yêu Ma trên không trung.
...
Dạ Minh nhìn Thị Huyết Đế ngã xuống trước mặt miệng đang ọc máu, không hề còn chút sức phản kháng nào, đang định đánh ra đòn cuối cùng thì Lô Sênh bỗng nhiên xuất hiện.
"Hằng Cổ Đế chậm đã."
Ánh mắt Dạ Minh tức giận, anh cảm nhận được Chúc Hạ Dương gặp nguy hiểm, mỗi khi muốn thoát đi thì Thị Huyết đế lại đến quấy nhiễu, mà khi bắt đầu chiến đấu thì hắn ta lại chơi trò đuổi bắt hờ hững.
Nhiều lần khiêu khích, lửa giận của Dạ Minh càng ngày càng cháy lớn, ra tay càng không hề kiêng kỵ.
"Là Lô Sênh không tốt, làm Thị Huyết đế hiểu lầm, xin Hằng Cổ đế nương tay."
Dạ Minh không nhịn được liếc mắt nhìn Lô Sênh, sau đó nhấc bàn tay lên, không hề có ý định buông tha.
Bỗng U Liên đột nhiên xuất hiện, ngã xuống bên cạnh Dạ Minh.
"U Liên, chuyện sao rồi?"
"Quỷ đế đại nhân, đi cứu..."
U Liên còn chưa nói hết câu đã thấy Dạ Minh đi mất, để lại Lô Sênh mất mát nhìn về phía anh biến mất.
Thị Huyết Đế một tay ôm lấy ngực mình, đỡ cơ thể đứng dậy, đứng bên cạnh Lô Sênh.
"Yên tâm, dù bây giờ hắn có đi thì cũng không cứu được cô gái kia."
"Ai mượn ngươi xen vào chuyện của người khác?" Lô Sênh quát một tiếng xoay người căm giận nhìn Thị Huyết đế, sau đó lại xoay người lại nói: "Ngươi lấy danh nghĩa của ta làm chậm trễ Hằng Cổ Đế, nếu như cô gái đó có chuyện gì không hay, hắn không chỉ hận ngươi mà còn hận ta."
Nghe vậy Thị Huyết đế ngẩn ra, khẽ cười.
"Ban nãy nếu ta không đến kịp, ngươi đã hồn tan phách tán, đẳng cấp của ngươi sao so được với hắn, dám đấu với hắn."
"Nàng đang quan tâm ta sao?"
Thị Huyết đế đi theo sau, cười hì hì hỏi.
Lô Sênh liếc hắn ta một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta cảnh cáo ngươi đừng xen vào chuyện giữa ta và hắn, nếu sau này lại gây ra chuyện thì không liên quan đến ta."
"Giữa nàng và hắn vốn không hề có chuyện gì, nếu có thì cũng chỉ là chuyện đơn phương một mình nàng."
Lô Sênh quay đầu căm tức nhìn Thị Huyết đế, nhưng mà hắn ta vẫn giữ vẻ mặt cợt nhả.
"Ngươi câm miệng!"
Lô Sênh đang định đi, lại nghĩ đến U Liên đang đứng bên cạnh, sau đó đi về phía nàng ta.
U Liên hành lễ với hai người, sau đó đã thấy Lô Sênh đi đến cạnh mình: "Quỷ đế đại nhân của các ngươi vội đi cứu cô gái kia sao?"
"Hồi hai vị đại nhân, đúng vậy."
Nghe vậy, rõ ràng trong mắt Lô Sênh hiện lên vẻ không thích, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn không cho là đúng, mà Thị Huyết Đế ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của nàng ta, khóe miệng hơi cong lên.