Quả nhiên, mỗi một hành động mờ ám của nàng đều khiến rung động lòng người như vậy.
Lô Sênh suy nghĩ một chút, nói: "Đoán là cũng vì Thị Huyết Đế vì ta mà chậm trễ thời gian đi cứu cô gái kia, để tỏ lòng áy náy, không biết chúng ta có thể đi xem cô ấy thế nào không?"
U Liên không biết nên trả lời thế nào, nhìn dáng vẻ tức giận của quỷ đế đại nhân với Thị Huyết Đế, nhìn thấy dáng vẻ Chúc Hạ Dương thê thảm như vậy, nếu gặp lại Thị Huyết Đế, hẳn là anh sẽ thật sự quên mất hình phạt địa ngục chi hỏa, đánh cho Thị Huyết Đế hồn tan phách tán.
Chưa đợi U Liên trả lời, đã thấy Lô Sênh nói: "Được, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, chỉ thấy Lô Sênh và Thị Huyết Đế biến mất trước mắt, mà tuy U Liên không muốn gặp lại Chúc Hạ Dương, càng không muốn thấy quỷ đế đại nhân nhà mình và Chúc Hạ Dương anh anh em em, nhưng cũng không thể không đi theo.
Yêu Ma bỗng đáp xuống mặt đất, mắt xích xương của roi trấn tà quay vòng vòng vây lấy y, tạo thành một hình cầu lớn giam Yêu Ma ở trong đó.
Thấy thế, Chúc Hạ Dương lại lần nữa niệm chú, những sợi tơ màu vàng lại quấn quanh tạo thành hình cầu kín mít.
Trong tay cô xuất hiện một cây đinh tỏa hồn, cô đóng đinh tỏa hồn vào quả cầu, chỉ thấy tỏa hồn đinh đóng lên đỉnh đầu của Yêu Ma. Tuy là trong cơ thể y đều là những linh hồn không trọn vẹn, chỉ có những điều tà niệm và gian ác, nhưng mà vẫn sẽ phải chịu chút tác động của đinh tỏa hồn.
Quả cầu ngày càng ngỏ lại đè ép Yêu Ma ở bên trong, sau đó Chúc Hạ Dương bỗng bay người lên phía trước, giơ kiếm Trảm Ma trong tay lên chém xuống bàn tay mình một nhát.
Thân kiếm biến thành một màu đỏ tươi, bàn tay cũng có một vết thương vừa dài vừa sâu dần dần nhuộm đỏ máu, có thể nhìn thấy được cả xương bàn tay.
Sức mạnh trong cơ thể cô đang không ngừng tăng lên, vừa vận khí xong đã ào ạt dâng lên.
Chúc Hạ Dương biết sức mạnh này có lẽ là của A Cửu, ý thức của mình đã mạnh hơn nàng nhưng nàng vẫn chưa biến mất.
"Chúc Hạ Dương tôi lấy máu thề, đời này kiếp này dù có phải thịt nát xương tan hóa thành tro tàn cũng sẽ không buông tha bất cứ tà vật nào, càng không tha thứ cho những người làm hại khiến tôi tổn thương."
Dứt lời, chỉ thấy Chúc Hạ Dương ném kiếm vào không trung, khi kiếm thoáng hiện đến bên cạnh Yêu Ma, thanh kiếm được nắm vào lòng bàn tay, xoay ngược chuôi kiếm, lao ngược lại về phía quả cầu.
"Á! Điều này không thể nào, điều này không thể nào."
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Yêu Ma, chỉ thấy quả cầu nứt thành nhiều mảnh như vỏ trứng, vô số tia sáng màu trắng nhức mắt từ quả cầu lóe lên, sau đó quả cầu vỡ tan, thân thể của Yêu Ma cũng bị ánh sáng trắng bao quanh, sau đó bỗng nổ tung.
Một làn khói từ từ tiêu tan, viên ma châu màu đỏ rơi vào tay Chúc Hạ Dương.
Cô nắm chặt viên ma châu trong tay, thân thể từ từ bay đến bên cạnh Mạc Thần.
Bước chân của cô vô cùng nặng nề, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.
Trong đầu hiện lên những ký ức cùng Mạc Thần.
Khi mình bị trêu chọc lôi ra làm trò đùa, bị bắt nạt, trừ bà nội ra thì Mạc Thần là người duy nhất đứng ra cảm thấy bất bình thay mình. Lúc mình gặp khó khăn không biết giải quyết thế nào thì cậu ấy chính ta người duy nhất giúp đỡ mình, pha trò cười cổ vũ mình.
Theo như lời bà nội nói, dù cho mình có thể không tin bất cứ ai trên thế giới này, nhưng mà Mạc Thần mãi là người đứng cùng chiến tuyến với mình.
Cô nhận lấy thi thể Mạc Thần từ trong tay đồ tể, ôm vào lòng thật chặt.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không thể tin được người trước mắt mình này chính là Mạc Thần, không muốn thừa nhận thi thể lạnh lẽo thê thảm này là Mạc Thần.
Dạ Minh đứng ở đằng xa nhìn cô ôm thi thể hơn nửa đã biến thành xương trắng khóc rống, dáng vẻ thật sự khiến người khác đau lòng.