Anh đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, ôm lấy bả vai cô.
"Hạ Dương, xin lỗi anh đã đến trễ..."
Chúc Hạ Dương không trả lời anh, chỉ nhìn gương mặt đã biến thành xương của Mạc Thần, ánh mắt trở nên mờ mịt ảm đạm.
"Đây là..."
"Mạc Thần."
Nghe vậy Dạ Minh ngẩn ra.
Anh thật sự không nhận ra được đây là Mạc Thần, anh biết rằng với quan hệ của Chúc Hạ Dương và Mạc Thần, Mạc Thần biến thành thế này thì nhất định trong lòng cô nhất định không dễ chịu.
Dạ Minh đang định nói gì đó, chỉ thấy Chúc Hạ Dương đỡ thân thể của Mạc Thần lên, dùng hết sức để ôm Mạc Thần dậy nhưng mà không đủ sức.
"Để anh!"
"Cô nương, để ta."
Dạ Minh và Đồ tể cùng đồng thanh, nhưng Chúc Hạ Dương lại đỡ thân thể của Mạc Thần lên, nói với Đồ Tể: "Vậy nhờ ông, chúng ta về tiệm trước đi."
Đồ tể gật đầu, sau đó lại ẵm thân thể của Mạc Thần lên.
Hai mắt Chúc Hạ Dương trống rỗng đi theo phía sau Đồ Tể, Dạ Minh bước lên kéo tay cô lại.
"Hạ Dương..."
"Anh đi đi, bây giờ em không muốn gặp ai cả, em muốn yên tĩnh một chút."
"Xin lỗi, nếu như anh có thể đến sớm một chút, có lẽ Mạc Thần..."
Nghe thấy tên của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương bỗng quay đầu lại nhìn Dạ Minh, đôi mắt vô hồn bỗng đầy nước mắt:
"Đúng vậy! Là lỗi của anh!" Chúc Hạ Dương la lớn, hai tay đánh vào ngực Dạ Minh, mái tóc dài màu bạch kim bay bay.
"Sao anh không đến sớm một chút, tại sao không giúp em cứu cậu ấy, em chết cũng được, nhưng em không muốn cậu ấy xảy ra chuyện."
Hai tay đánh Dạ Minh của Chúc Hạ Dương bỗng dần trở nên vô lực, cả người mềm nhũn suýt nữa là ngã xuống đất, chỉ thấy Dạ Minh đưa tay đỡ lấy cô.
"Cậu ấy không thể xảy ra chuyện..."
Nhìn gương mặt tiều tụy, hai mắt vô hồn của Chúc Hạ Dương, Dạ Minh vô cùng đau lòng, đưa tay chạm vào dòng nước mắt như thác đổ của cô, ôm chặt cô vào lòng.
"Xin lỗi, đều là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em, để em đối mặt với nguy hiểm. Nếu như anh sớm bắt được Yêu Ma, em đã không xảy ra chuyện, Mạc Thần cũng không trở nên như vậy."
"Muộn rồi, tất cả đã muộn rồi..."
Chúc Hạ Dương đẩy mạnh Dạ Minh ra, xoay người châm rãi đi về phía Đồ Tể, ngay cả mỗi bước chân đều không còn sức.
Dạ Minh đang định đi theo sau, Chúc Hạ Dương vội cản lại: "Đừng đi theo, để em yên tĩnh một chút."
Nhìn bóng lưng rời đi của Chúc Hạ Dương, Dạ Minh nắm chặt hai bàn tay, trong đôi mắt thâm thúy chứa đầy sự mất mát và lo lắng.
Mà từ xa Lô Sênh nhìn thấy dáng vẻ Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương rời đi, Thị Huyết lại nhìn Lô Sênh đang ngẩn ra nhìn Dạ Minh.
"Đi thôi."
Lô Sênh nói xong hai chữ rồi trực tiếp biến mất, Thị Huyết Đế cũng vội vàng đi theo.
Nghe được bên trong phòng có tiếng động, Dạ Minh nhìn sang, lại thấy Diệp Thanh Ninh đầy máu từ từ bò ra.
Đưa bàn tay màu đỏ về phía Dạ Minh như muốn bắt được gì đó, nhưng Dạ Minh lại lạnh lùng nhìn cô ta.
"Quỷ đế đại nhân, tôi thấy chính cô gái này đã dẫn Chúc Hạ Dương biến mất trong sương mù."
Nghe vậy, Dạ Minh lắc mình đi đến, từ cao nhìn xương Diệp Thanh Ninh đang kéo dài hơi tàn trên mặt đất.
"Cứu... cứu..."
"Sớm biết như vậy, ngày đó đã khiến cô tan xương nát thịt."
Dứt lời, chỉ thấy tay phải của Dạ Minh từ từ cong lại, ngọn lửa màu xanh vây xung quanh Diệp Thanh Ninh, lửa nóng khiến cô ta quên mất cơn đau của vết thương trên người, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
U Liên thấy Dạ Minh bắt đầu nổi lên sát ý, bèn vội vàng tiến lên ngăn cản anh.
"Đại nhân, tuy là cô ta đáng chết, nhưng mà hiện giờ trong cơ thể cô ta không có tà khí, cô ta là người, nếu như giết chết người, dù là đại nhân cũng sẽ phải chịu trừng phạt. Nếu như đại nhân muốn cô ta phải chết, vậy cứ để tôi."