"Một tiện nhân như vậy lại có thể khiến Hạ Dương bị tổn thương, ta nhất định tự tay khiến cô ta sống không bằng chết."
Dứt lời, chỉ thấy chưởng tay của Dạ Minh bất ngờ siết lại, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, linh hồn Diệp Thanh Ninh vừa mới tách ra thì thân thể đã hóa thành tro tàn, linh hồn cũng bị hút vào lòng bàn tay của Dạ Minh.
Vương Tự báo cảnh sát và 120, lúc Thanh Mai và Thanh Lăng được tìm thấy thì vẫn đang hôn mê, cùng Trình Dục Tường yếu đến mức chỉ còn một hơi thở vào bệnh viện.
Bởi vì Lưu Nhất Thiên ở bị thương nằm viện vẫn chưa biết sống chết thế nào, chuyện trong đồn cảnh sát tất nhiên là ơi vào tay Nhiếp Chi Dư, hơn nữa cũng nhận được sự đồng ý của cục trưởng.
Khi Nhiếp Chi Dư đứng từ xa nhìn thấy Dạ Minh, nuốt nước miếng một cái, vội vàng nhỏ giọng nói: "Mọi người đi phong tỏa hiện trường trước, kiểm tra xem có thiệt hại về người không, tôi đi nhà vệ sinh."
"Nhưng mà đội trưởng, không phải WC ở bên kia sao?" Một viên cảnh sát nói.
Nhiếp Chi Dư ngừng một chút, không nhịn được gầm nhẹ nói: "Làm theo lời tôi là được rồi, ai cần cậu lo nhiều như vậy?"
Viên cảnh sát nhất thời bĩu môi, Nhiếp Chi Dư đi đến khúc quanh, miệng nhếch lên nụ cười tà ác.
"Ái chà, vị trí này sẽ nhanh chóng thuộc về mình rồi."
Nhất định lần này Lưu Nhất Thiên lành ít dữ nhiều, nếu như có thể cứu được thì sợ là cũng là một nửa phế nhân, làm sao còn có thể tranh giành vị trí này với mình chứ?
Hơn nữa, nhìn cảnh tượng trước mắt và vẻ mặt hung ác như ăn phải phân của người đàn ông kia, hẳn là tình hình của cô gái kia cũng chẳng tốt hơn là bao.
"Rất vui đúng không?"
Nghe được đằng sau lưng có người nói chuyện, gã vô cùng hoảng sợ, khi thấy là Lan Khê Nguyệt thì mới thở phào.
"Đúng là rất vui, đây cũng là phúc của tiên cô." Nhiếp Chi Dư cười cứ như là một con chó Nhật được gặm xương, chỉ thiếu điều thè lưỡi với chủ nữa thôi.
Lan Khê Nguyệt khẽ cười xoay người đi đến bên cạnh, đưa tay sờ vào bồn hoa hồng ban nãy bị Chúc Hạ Dương làm tan nát, ngón tay vừa lướt qua thì cánh hoa đã biến thành màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt khiến Nhiếp Chi Dư không biết được cô ta đang nghĩ gì.
Nhưng mà nhìn cô gái tuổi còn như hoa, thân thể lại tuyệt như vậy, khiến lòng gã không nhịn được bị kích thích, nuốt nước miếng một cái sau đó đi đến phía sau lưng cô ta.
Mụ vợ trong nhà vì giữ dáng mà trước giờ vẫn phản đối sinh con, nên mình đã đến tuổi trung niên mà vẫn chưa có con cái, nếu không mình cũng đã có đứa con lớn như vậy rồi.
Bây giờ chuyện mụ vợ đã giải quyết rồi, mình cũng sắp lên vị trí cao hơn, tất cả đều nhờ vào cô gái này, nếu như mình có thể hái được cô ta, chẳng phải là tốt nhất sao?
Nhiếp Chi Dư bỗng nhào đến, một đôi bàn tay nhơ nhớp không nhịn được sờ soạng trên người Lan Khê Nguyệt, hưởng thụ cảm giác mềm mại cách một lớp quần áo, trong lòng lại càng kích động, phía dưới cũng đã có phản ứng áp sát vào mông Lan Khê Nguyệt.
"Chuyện lần này hoàn hảo như vậy, sao không chuyện tốt nhân đôi, theo tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô giống công chúa nhỏ."
"Buông ra!"
Lan Khê Nguyệt lạnh giọng, nhưng mà Nhiếp Chi Dư vẫn chưa buông tay, trái lại càng thêm không kiêng nể gì, cả người không ngừng run lên, một giây sau, chỉ thấy Lan Khê Nguyệt xoay tay lại sờ mó, thứ đó rơi vào tay cô ta, vừa dùng sức, chỉ nghe thấy Nhiếp Chi Dư kêu thảm như lợn bị chọc tiết.
Gã vội vàng buông cơ thể của Lan Khê Nguyệt ra, hai tay che lấy cậu nhỏ của mình, lăn quay trên mặt đất.
Ánh mắt Lan Khê Nguyệt càng hung ác độc địa hơn, nếu không phải tên này còn có tác dụng, cô ta nhất định sẽ băm tên đàn ông hèn nhát thô bỉ này thành ngàn mảnh.
Cô ta phải nhanh chóng về nhà tắm mấy chục lần, xem ra hôm nay mình phải chà mấy lớp da rồi.