"Tốt nhất là quản cho tốt suy nghĩ xấu xa của ông, mới nãy tôi chỉ mới dùng chưa đến ba phần sức, nếu có lần sau, nhất định sẽ cắt công cụ gây án của ông cho chó ăn."
"Không dám không dám!"
Nhiếp Chi Dư lăn bò trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cho gã một trăm lá gan gã cũng không dám.
Lan Khê Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn thoáng qua Nhiếp Chi Dư: "Nhớ kỹ, an phận một chút cho tôi, tôi có thể lấy mạng chó của ông bất cứ lúc nào."
Nhiếp Chi Dư liên tục gật đầu, nhìn Lan Khê Nguyệt biến mất trước mắt, lúc này mới thả lỏng hơn.
"Đội phó Nhiếp, ngài không sao chứ?"
Vài viên cảnh sát nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhiếp Chi Dư, vội vàng chạy đến. Mà Nhiếp Chi Dư bị giọng nói đột ngột này làm hoảng sợ, vội vàng rút hau tay ở dưới đũng quần ra, cố nén đau tỏ vẻ nghiêm trang.
"Không... không có chuyện gì, vừa mới trượt ngã một cái."
"Nặng không, có cần đến bệnh viện không?"
"Không sao, chỉ..." Nhiếp Chi Dư vội vàng đưa tay xoa xoa đầu gối, giả vờ đau đầu gối: "Không nghiêm trọng, xoa một chút là được rồi."
Mọi người nhìn nhau, luôn cảm thấy ban nãy lúc nhìn thấy thì hình như hai tay của đội phó đang che quần, không giống đau đầu gối mà!
Với lại, đau đầu gối mà đến mức mặt trắng bệch, không phải bị gãy xương chứ?
"Thật sự không sao chứ?"
"Đã nói là không sao rồi, mau cút đi."
Nhiếp Chi Dư cố nén đau đớn nổi giận gầm lên một tiếng, bước từng bước nhỏ chật vật lướt qua đám người, đi về phía trước.
Mọi người đều biết tính tình thối nát của đội phó Nhiếp này, là một người đàn ông oán phu không có giáo dục điển hình.
Có lẽ là đến thời mãn kinh rồi, đụng một chút là nổi nóng, không hề có tí thân thiện với cấp dưới nào.
Một viên cảnh sát nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ một lát rồi nhắc nhở: "Đội phó Nhiếp, không phải ngài nói muốn đi vệ sinh sao?"
"Cái đầu cậu, còn kêu ông đây là đội phó, các cậu sẽ biết tay."
Trong lòng mọi người đều xôn xao.
Tên ngốc này, nếu không phải đội trưởng Lưu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đến lượt ông ta đứng ra giải quyết mọi chuyện sao?
Thật đúng là xem mình là đội trưởng luôn rồi?
...
Ninh Khanh Nam đi bên cạnh Dư Sanh, lúc hai người đến nhà họ Trình, trừ vài cảnh sát đang thăm dò hiện trường ra thì không còn ai cả.
Anh ta biết mình đã đến muộn, trận chiến này đã kết thúc.
Đi đến nhà Chúc Hạ Dương, nhìn thấy mái tóc của Chúc Hạ Dương đã bạc trắng, còn cả thi thể không rõ mặt nằm trên giường, Ninh Khanh Nam lắc đầu.
"Hạ Dương, chị..." Dư Sanh đi lên trước, đưa tay chạm vào mái tóc bạc của Chúc Hạ Dương, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Vị bác sĩ họ Diệp kia đã bị quỷ đế Âm Sát khống chế, đã tháo toàn bộ mọi thứ ở nhà họ Dư xuống, vậy nên quỷ đế Âm Sát lại đến tìm Dư cô nương, giao chiến với tên quỷ vương đó thật sự không dế, suýt chút nữa tôi đã không về được." Ninh Khanh Nam lạnh nhạt nói, tuy là quá trình cực kỳ nguy hiểm nhưng lại được anh ta kể lại vô cùng hời hợt.
Chúc Hạ Dương nghe vậy, cũng biết xem ra tên Túc Âm này không hề từ bỏ Dư Sanh, sau này cũng sẽ lại ra tay tiếp.
"Hạ Dương, tóc của chị..."
Chúc Hạ Dương khẽ lắc đầu một cái, ánh mắt lại nhì về phía Mạc Thần.
Lúc này, một quả cầu lửa màu xanh lam xuất hiện trong phòng, nhìn tóc của Chúc Hạ Dương nói: "Vì hai linh hồn trong cơ thể của tiểu chảu nhân chịu chấn động, hơn nữa đau thương cực đại nên nhất thời bạc đầu, sau này có lẽ sẽ từ từ trở lại bình thường."
Nói xong, Trường Sinh bay đến trước mặt Chúc Hạ Dương, nhìn gương mặt của Chúc Hạ Dương: "Chỉ là Mạc Thần cậu ta..."
"Bốp!"
"Á!"
Trường Sinh còn chưa nói xong, chỉ thấy Chúc Hạ Dương vung một cái tát, trực tiếp đánh nó văng lên tường.