Chúc Hạ Dương từ từ đứng dậy, đang định ra khỏi phòng, lại thấy Trường Sinh thò nửa cái đầu ngoài cửa sổ, nhìn dáng vẻ rất ấm ức.
"Tiểu chủ tử, oan cho tôi quá! Người cũng biết là có rất nhiều chuyện của gia mà tôi không biết, ân oán trước đây của mọi người tôi cũng biết, mặc kệ trước đây tôi theo ai, bây giờ tôi theo người thì nhất định sẽ nghĩ cho người mà."
"Ai biết mi có phải là gian tế không." Bảo Bảo lạnh nhạt nói.
"Không phải không phải không phải, tiểu chủ tử minh giám! Trước giờ gia chưa từng nói là để tôi âm thầm theo dõi người, hiện giờ tôi cũng không biết gia ở đâu, chuyện này không hề liên quan gì đến tôi mà!"
Bảo Bảo đang định nói gì đó, chỉ thấy Chúc Hạ Dương nói: "Nếu không phải mi gọi Mạc Thần đến, sợ là hiện giờ ta và A Cửu đều đã rơi vào ma đạo, bị Yêu Ma khống chế tàn hại sinh linh, mi là anh hùng giải cứu sinh linh. Nhưng cũng là mi gọi Mạc Thần đến mới khiến cậu ấy ra nông nỗi này, ta thà tình nguyện đẻ mình bị ma hóa làm hại sinh linh cũng không muốn cậu ấy rời xa mình, mi là nguyên nhân hại chết Mạc Thần."
Chúc Hạ Dương bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt đáng sợ khiến Trường Sinh hoảng hốt, lòng của nó cảm thấy lành lạnh.
Nó biết trước giờ Chúc Hạ Dương vẫn luôn thân thiện, lần này thật sự không thể nào quay lại rồi.
"Ta không biết nên cảm ơn mi hay nên hận mi, cách tốt nhất là mi đi đi, ta không còn cách nào đối mặt với mi."
Nói xong, Chúc Hạ Dương cầm lấy một bộ quần áo và cây kéo, đi vào phòng vệ sinh.
"Hạ Dương!"
Dư Sanh lo lắng gọi, muốn đi vào, lại bị Hiểu Uyển kéo lại: "Yên tâm, chị ấy sẽ không làm chuyện dại dột."
Nếu làm chuyện gì điên rồi, thì cô không còn là Chúc Hạ Dương mà cô ấy biết nữa.
Lúc Chúc Hạ Dương đi từ nhà vệ sinh ra đã thay một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, mái tóc bạc rườm rà đã bị cô cắt ngang, cột lên cao, nhìn rất xinh đẹp.
Mà đôi mắt màu trắng kia khiến người ta không thể rời mắt.
Vương Tự thấy vậy, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, chụp mấy bức hình của Chúc Hạ Dương, sau đó xin phép: "Chị gái nhỏ, tin tưởng tôi chứ, tôi có thể giúp chị sau này không cần lúc nào cũng đeo kính râm ra đường."
"Anh làm việc có chừng mực, tùy anh vậy."
Mọi người trong phòng đều giải tán, chỉ còn lại Bảo Bảo và đồ tể.
Chúc Hạ Dương xòe bàn tay ra, một viên ma châu màu đỏ xuất hiện chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay cô.
"Bảo Bảo, xin lỗi..."
"Mẹ không hề có lỗi với bất cứ ai, cha vì bảo vệ người mình yêu nên hy sinh bản thân, là ông ấy cam tâm tình nguyện. Nếu như Bảo Bảo đối mặt với tình huống này cũng sẽ lựa chọn như vậy."
Đồ Tể nhìn Ma Châu của linh diễm trong lòng bàn tay Chúc Hạ Dương, nhẹ nhàng nói: "Cô nương, còn nhớ gốc cây anh đào cổ thị mà Ma Quân từng đưa cô đến không? Đó là nơi mà Ma Quân xem trọng nhất. Cây đó có thể từ cây khô nở hoa đều nhờ vào ma lực của Ma Quân, cô nương có thể đặt viên ma châu này ở chỗ cây cổ thụ, vậy thì cây anh đào đó có ma châu của Ma Quân sẽ không bao giờ khô héo, xem như là hoàn thành tâm nguyện của Ma Quân."
Nghe đồ tể nói xong, Chúc Hạ Dương ngừng một chút, sau đó nắm viên ma châu trong tay, lúc đứng dậy, Bảo Bảo đột nhiên nói rằng: "Mẹ, để Bảo Bảo cùng đi tiễn cha đi."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Chúc Hạ Dương, Bảo Bảo cứ như rất sợ Chúc Hạ Dương không đưa cậu theo vậy, vội vàng đứng dậy: "Tuy là ma lực của Bảo Bảo đã hồi phục lại rất ít, nhưng không phải là hoàn toàn không có, mẹ không cần lo lắng."
Chúc Hạ Dương gật đầu, Bảo Bảo mừng rỡ để Chúc Hạ Dương bế mình lên, ma người cùng biến mất.