Nhưng mà bây giờ anh lại còn khuyên mình không nên đau lòng khổ sở, vậy chẳng phải đang nói nhảm sao? Đạo lý mà ai cũng hiểu, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy mà không còn nữa, có thể dễ dàng kiềm ném tâm trạng đau khổ như vậy sao?
"Xin lỗi, anh không có ý như vậy."
"Chúc cô nương, quỷ đế đại nhân quanh năm sống ở nơi không khí trầm lặng như âm giới, tất nhiên là không có cảm giác gì mấy với những chuyện sống chết này, chỉ là ngài ấy quá quan tâm đến tâm trạng của cô thôi."
U Liên thấy Dạ Minh có vẻ hết cách với Chúc Hạ Dương, vội vàng giúp Dạ Minh giải thích.
Chúc Hạ Dương không để ý đến nàng ta, vẫn tiếp tục đi vào phòng, một giây sau cô bỗng bị Dạ Minh ôm chặt vào lòng, một tay đỡ đầu của cô, không để ý đến phản kháng của Chúc Hạ Dương, hôn xuống môi cô.
"Ừm... ừm."
Chúc Hạ Dương đưa tay vỗ vào phía sau Dạ Minh, cô nhận ra có lẽ mình đã dùng sức quá mạnh, nhưng mà Dạ Minh không hề có ý buông ra.
Trước đây nếu như tiếp xúc gần với Dạ Minh, trong cơ thể luôn có cảm giác tinh khí bị hút mất, nhưng lúc này chẳng những tinh khí trong cơ thể không bị hao đi, ngược lại thân thể càng nhận nhạo, càng trào dâng.
Chúc Hạ Dương nghĩ có lẽ là vì bây giờ sức mạnh ghê gớm của A Cửu đã nhập vào cơ thể mình nên mới thế, đã không còn sợ một nam châm sức hút mạnh mẽ như Dạ Minh nữa.
Mà Dạ Minh nhìn cô gái nhỏ trước kia chỉ cần đụng chút đã không chịu nổi trước mặt, gương mặt trắng bệch ban nãy ngày càng đỏ lên, vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều, trong lòng vui vẻ, bèn không tự chủ được ôm cô càng chặt hơn, vui vẻ hưởng thụ.
Chúc Hạ Dương cảm giác trời đất ngả nghiêng, cả người mềm nhũn, để mặc Dạ Minh ôm lấy mình, ngày càng làm xằng làm bậy.
Cô cứ như là một con vịt mắc cạn quên luôn mình biết bơi, bực bội nếu như năng lực mình chưa mạnh, lẽ nào tên Dạ Minh này muốn cô nghẹn chết?
Trừ tà sư chém quỷ trừ tà đánh đâu thắng đó cao cấp nhất lại bị hôn đến mức nghẹn chết, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì dù là kiếp sau cô cũng không dám ưỡn ngực làm người.
Cuối cùng Chúc Hạ Dương cũng cảm giác như mình được nhìn thấy ánh sáng rồi, Dạ Minh vừa buông cô ra, cô đã ôm lấy ngực thở gấp từng ngụm.
"Anh... anh..."
"Em nói chậm một chút, đừng vội!" Dạ Minh đỡ lấy cô, đưa tay vỗ lưng cho cô, dáng vẻ rất gợi đòn.
"Anh, đồ mặt dày."
Chúc Hạ Dương vừa nói vừa thở hổn hển đưa tay đấm ngực anh, lại bị Dạ Minh bắt được.
"Đừng đánh anh, anh nới với em một chuyện trước."
Nhìn thấy động tác của Chúc Hạ Dương dừng lại, vẫn thở phì phò như trước, Dạ Minh cười nhẹ: "Tuy là người chết không thể sống lại, nhưng mà chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, linh hồn của Mạc Thầnd đã đến âm giới, muốn để cậu ta hoàn dương tất nhiên lại càng khó, nhưng mà chỉ cần đồng ý đánh đổi một số thứ, cũng không phải là chuyện không thể."
Nghe vậy, Chúc Hạ Dương vui mừng, vội vàng hỏi: "Trả giá thế nào cũng được, mau nói cho em biết."
"Nếu như bảo em đánh đổi anh, em cũng sẽ làm sao?"
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh, nụ cười trên mặt cứng lại, sau đó dần biến mất, nghiêng mặt sang một bên, sau đó gật đầu.
"Giống như U Liên nói, anh quanh năm sống ở âm giới, không để ý sinh tử, nhưng mà loài người bọn em không như vậy. Anh có làm sao cũng được, anh muốn có gì cũng được, nhưng mà Mạc Thần không được. Cậu ấy vì em nên mới chết, em không thể vì ham muốn cá nhân mà hy sinh hy vọng sống sót duy nhất của cậu ấy."
Tuy trong lòng Dạ Minh rất khó chịu, một cảm giác đau lòng đang trói lấy anh, nhưng mà có vẻ như anh cũng hiểu được.
"Nếu như ngay cả mạng cũng không còn, còn nói gì đến tình yêu chứ?" Chúc Hạ Dương nói thêm.