"Được, anh nói cho em biết. Dù anh không hy vọng là em sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà anh càng không muốn nhìn thấy em vì Mạc Thần mà gầy đi. Chuyện em nghĩ là cần làm, anh đều sẽ ủng hộ."
"Dạ Minh, xin lỗi... Anh đối xử với em như vậy, mà trong lúc em lựa chọn, lại có khả năng bỏ qua anh."
Chúc Hạ Dương đau lòng cúi đầu, dáng vẻ ấm ức tự trách, Dạ Minh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.
"Đồ ngốc, nếu như anh là em, có lẽ anh cũng sẽ làm vậy. Nếu như em cảm thấy nợ anh, thì lấy thân báo đáp anh đi?"
"Nghĩ hay nhỉ?"
Chúc Hạ Dương thẹn thùng cười, xoay người đi về phòng, Dạ Minh cũng đi theo phía sau.
Anh nhìn Mạc Thần đang nằm trên giường, thi thể đã được Chúc Hạ Dương làm phép, nếu không... sợ là dù có giữa mùa đông cũng sẽ biến thành một cảnh tượng khác, đến lúc đó dù có đưa linh hồn của Mạc Thần từ cõi âm về thì cũng phí công.
Dạ Minh đi đến bên cạnh Mạc Thần, nhỏ máu của mình lên thân thể anh ta, chỉ thấy những chỗ trơ xương trên người Mạc Thần bỗng mọc ra da thịt bao phủ lấy xương khớp, trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
"Tuy linh hồn của cậu ta đã đến âm giới, nhưng mà sau khi chết bảy ngày thì người chết vẫn có tinh khí, hơn nữa có linh lực của em bảo vệ, đưa linh hồn của cậu ta về trong bảy ngày thì nhất định cậu ta có thể sống. Nhưng mà sau bảy ngày, dù linh hồn của cậu ta có quay lại nhân gian, linh hồn muốn nhập vào thân thể thì có là thần tiên cũng không thể cứu được."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương cau mày.
Thấy đã sắp qua một ngày, cô vội vàng hỏi: "Em phải làm sao thì mới có thể đến âm giới dẫn cậu ấy về?"
"Chuyện này em có thể hỏi vị đạo sĩ Linh Vũ Sơn kia, nhất định ông ta biết."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương vội vàng vọt xuống dưới lầu, không để ý đến Hiểu Uyển gọi lớn, vội vàng bắt xe chạy đến nhà của Dư Sanh.
Vừa đến nhà họ Dư, bảo vệ ở cửa thấy là Chúc Hạ Dương thì không hỏi nhiều đã mở cửa, Chúc Hạ Dương vội vàng vọt vào, đang định lên lầu đã gặp được Ninh Khanh Nam và Dư Sanh đang đi xuống.
"Sao cô lại vội vàng như vậy, có chuyện gì?"
"Anh có cách để tôi đến âm phủ mang linh hồn của Mạc Thần về?"
"Chuyện này..." Ninh Khanh Nam có vẻ hơi khó xử, dừng một chút sau đó hỏi: "Cô nghe ai nói?"
Bỗng nhiên anh ta cứ như là đột nhiên hiểu ra, bàn tay vỗ mạnh lên lan can.
"Nhất định là quỷ đế Hằng Cổ nói."
Chúc Hạ Dương nhìn biểu cảm của Ninh Khanh Nam, thầm nghĩ việc này có đến tám chín phần là thật, trên mặt hiện lên ý cười đã lâu không thấy.
"Anh mau nói cho tôi biết, tôi muốn đưa Mạc Thần về."
Ninh Khanh Nam lắc đầu, dáng vẻ rất sầu não.
"Chuyện này không được, không đúng với lẽ thường, sống chết do trời định, nếu như cô cố gắng để người chết hoàn dương thì nhất định sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt."
"Tôi không sợ, anh mau nói cho tôi biết."
Ninh Khanh Nam thở dài một tiếng, sau đó nói: "Nếu cô thật sự muốn làm như vậy, tôi không tự quyết định được, tự cô phải nói với sư phụ, nếu như ông ấy đồng ý thì cô có thể đi, dù thật sự có thể đến âm giới đưa linh hồn của Mạc Thần về thì cô và thi thể của Mạc Thần cũng phải đến Linh Vũ Sơn một chuyến."
Lời này như một đòn cảnh cáo Chúc Hạ Dương, khiến cô bị đánh cho tỉnh trong cơn vui mừng.
Tất nhiên là cô biết vùng núi Linh Vũ thế cao nguy hiểm, để tránh người đời quấy rầy nên ở trong rừng sâu núi thẳm, muốn đến đó thì tất nhiên không dễ, mang theo thi thể của Mạc Thần lại là một vấn đề khó.