Chúc Hạ Dương và Ninh Khanh Nam đưa Mạc Thần lên xe, hơn nữa còn đắp chăn cho anh ta.
Cô khóa kỹ cửa xe, xoay người nói với Ninh Khanh Nam và Dư Sanh: "Trước khi đi tôi cần gặp một người, hai người đợi tôi một lát."
Sau đó Chúc Hạ Dương đến bệnh viện một chuyến, Lưu Nhất Thiên mới ra khỏi phòng cấp cứu không lâu, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh vào phòng bệnh thấy Lưu Nhất Thiên đang nằm bên trong, một lúc lâu sau Chúc Hạ Dương vẫn chưa có phản ứng gì.
Cả người Lưu Nhất Thiên đầy vết thương, hơn nữa quấn đầy băng gạc, cả người chỗ nào cũng bị thương, một cánh tay còn phải bó bột.
Chúc Hạ Dương nhớ lại canh gà mà Lưu Nhất Thiên mang cho mình, với mình mà nói, hai vợ chồng trước mắt này là những người rất ấm áp.
Vợ của Lưu Nhất Thiên quay đầu nhìn thấy Chúc Hạ Dương đang ở ngoài phòng bệnh, bà ấy đứng dậy đi ra ngoài.
"Cháu chính là cô gái mà bình thường Nhất Thiên hay nhắc đến kia sao?" Mắt của bà ấy đã sưng đỏ do khóc nhiều, nhưng mà vẫn có cảm giác hiền hòa như trước.
Chúc Hạ Dương gật đầu, sau đó nói: "Đúng vậy, dì à, chú thế nào rồi?"
Người vợ lắc đầu: "Tình hình không mấy khả quan, tay phải gãy xương ba chỗ, đầu gối cũng có hiện tượng gãy xương, còn cả chấn động não, cả người bị bỏng diện tích lớn..."
Nói xong, vợ của Lưu Nhất Thiên lại che miệng khóc nấc lên, Chúc Hạ Dương vội vàng đỡ lấy bà ấy ngồi xuống một cái ghế.
"Dì đừng lo lắng, nhất định chú sẽ tỉnh lại, ông trời có mắt nhất định sẽ không để một người tốt như vậy phải chịu khổ."
"Cảm ơn cháu gái." Bà ấy nắm chặt tay Chúc Hạ Dương, ánh mắt rất cảm động.
Một lúc lâu sau, Chúc Hạ Dương mới lấy từ trong túi ra một lá bùa giao cho vợ của Lưu Nhất Thiên.
"Dì, cháu nghĩ dì biết cháu là ai, vì sự an toàn của chú, dì hãy đặt lá bùa này ở dưới gối của chú ấy, đề phòng bất cứ tình huống nào. Dì nhớ là nhất định không để bất cứ ai một mình đến gần chú, cháu sợ có người sẽ âm mưu gây rối."
Nhìn bà vợ gật đầu, Chúc Hạ Dương còn nói thêm: "Cháu phải đi xa một chuyến, có lẽ sẽ mất một thời gian, nhất định không được vứt bỏ lá bùa này."
"Được, cảm ơn cháu gái."
Sau đó Chúc Hạ Dương lại đi đến quầy lễ tân hỏi thăm phòng bệnh của mấy người nhà Thanh Lăng, đến thăm một lượt.
Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa xong, Chúc Hạ Dương ôm Bảo Bảo trong lòng giao cho Hiểu Uyển, dáng vẻ rất không nỡ nhưng mà không thể không đi.
"Hiểu Uyển, giao lại Bảo Bảo cho em, cửa tiệm này cũng giao cho em."
"Chị Hạ yên tâm, nhận định em sẽ không làm chị thất vọng."
Chúc Hạ Dương vỗ nhẹ lên vai Hiểu Uyển, sau đó nhìn Bảo Bảo.
"Mẹ, Bảo Bảo muốn đi chung với người."
"Bảo Bảo ngoan, mẹ sẽ nhanh chóng quay về, thân thể của con chưa hồi phục, ma lực cũng rất yếu ớt, nếu như con đi cùng chỉ sợ linh khí ở Linh Sơn sẽ ảnh hưởng đến con."
Bảo Bảo chu môi, mặc dù cậu bé muốn đi cùng Chúc Hạ Dương, nhưng mà cũng biết rằng Chúc Hạ Dương sẽ không đưa cậu theo, vậy nên đành phải thôi.
Cậu bé cũng không muốn khiến mẹ mình khó xử.
"Vậy mọi người đi đường cẩn thận, Bảo Bảo sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi mọi người về."
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng xoa đầu Bảo Bảo, cô và Hiểu Uyển khẽ nhìn nhau, sau đó xoay người đi về phía sau xe tải.
Cô muốn ở bên cạnh Mạc Thần, bầu bạn bên cạnh cậu ấy.
Dù thế nào, lần này cô nhất định phải khiến Thanh Vũ đồng ý, sau đó đến âm giới đưa linh hồn của Mạc Thần về, làm cho cậu ấy hoàn dương.
"Mạc Thần, mình sẽ không để cậu có chuyện!"