Nửa đêm, Lan Khê Nguyệt đứng ở ngoài trấn Khê Cổ, nhìn kết giới ánh sáng màu trắng vô hình kia, ánh mắt cô ta bình tĩnh lại thâm thúy.
Dáng vẻ của người thiếu niên kia lại hiện lên trước mắt cô ta.
Còn nhớ rõ ngày cậu ta mới chuyển đến cạnh nhà mình, cậu ta nhìn có vẻ điềm đạm, lại sạch sẽ như vậy khiến Lan Khê Nguyệt tuổi nhỏ vừa nhìn thấy đã không thể rời mắt.
Đó là lần đầu tiên cô ta thấy người đẹp như vậy.
Có một buổi sớm, ánh mặt trời vừa đúng lúc chiếu xuống, Lan Khê Nguyệt đang chơi xích đu ở trong sân, nghe thấy có người nói chuyện thì vội vàng chạy ra, từ ban công nhìn xuống thấy được hai mẹ con đứng ở trước nhà.
Lúc đó cô ta nghe được từ mẹ mình rằng cậu bé tên là A Ninh, cô ta cũng thử chơi cùng cậu bé, nhưng mà lần nào cậu bé cũng rất lạnh nhạt.
Từ sau lần đó cô ta cũng chưa từng nhìn thấy mẹ con A Ninh, một lần tình cờ mới biết được một số lời đồn liên quan đến A Ninh từ miệng người khác.
Bọn họ nói anh là quái vật, bình thường nửa đêm trong nhà sẽ truyền ra tiếng khóc, còn thấy cậu bé nói chuyện với không khí, khi nhìn một người thì không hiểu tại sao luôn có biểu hiện rất sợ hãi.
Rời đi là chuyện tốt, nếu không... tất cả những người ở đây đều sẽ gặp phải bất hạnh.
Nhà Lan Khê Nguyệt là người giàu ở khu này, căn biệt thự xa hoa có vẻ không hợp với những căn nhà nhỏ bình dân ở xung quanh, nhà bọn họ tất nhiên cũng không tiếp xúc gì nhiều với những người khác.
Nhưng mà thời gian đó họ có vẻ biết khá nhiều về nhà họ Ninh.
Sau khi mẹ cậu bé đưa cậu bé đi, những lời phỏng đoán về hai người được bàn tán không hề kiêng nể gì.
Lan Khê Nguyệt không thể tin được một người đẹp như A Ninh, nhìn có vẻ dịu dàng như vậy, sao bọn họ lại nói là tai tinh, sao có thể nhìn thấy quái vật.
Có một lần Vân Bà đến nhà mình, cô ta bèn năn nỉ được đi theo Vân Bà đến gia tộc Bắc Minh nổi tiếng để học thuật trừ tà là vì muốn một ngày gặp lại Ninh Khanh Nam, có thể hiểu rõ bí mật của anh ta.
Chỉ cần mình học được thuật trừ tà, trở thành một người lợi hại như bà cô thì nhất định có thể tìm được A Ninh. Dù anh ta có thật sự là quái vật, là quái vật mang đến bất hạnh thì cô ta vẫn có thể tìm được anh ta.
Cuối cùng, tảng đá đè nặng trong lòng Ninh Khanh Nam cuối cùng cũng đã được tháo xuống rồi. Lúc cô ta nhìn thấy Ninh Khanh Nam, cô ta đã biết người này chính là người mà mình luôn muốn tìm.
Trên người anh ta có cảm giác quen thuộc, chính là cảm giác đặc biệt lúc còn bé mình cảm nhận được.
Nhưng mà... rõ ràng mình gặp anh ta trước, mình vì anh ta mà hy sinh nhiều như vậy, rời khỏi ngôi nhà có cha mẹ yêu thương như công chúa, rời xa căn nhà không lo cơm áo, đến một nơi rách nát thế này, lúc huấn luyện phải chịu nhiều cực khổ như vậy, sao anh ta lại có dáng vẻ thân thiết với Chúc Hạ Dương đến vậy?
Nụ cười của anh ta sao lại không dành cho mình?
Trong ánh mắt Lan Khê Nguyệt đầy thù hận, trong tay cầm một hạt châu nhỏ rực rỡ, từ từ bước vào trong kết giới.
Cô ta hận Chúc Hạ Dương, cũng hận người của gia tộc Bắc Minh.
Bắc Minh Vân vốn là bà cô của mình, chẳng những mang chức hiệu và roi Trấn Tà vốn thuộc về mình cho Chúc Hạ Dương, lại còn vì sức mạnh của Chúc Hạ Dương mà đuổi mình, quả thực không thể tha thứ.
"Các người đã bất nhân với tôi, vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa với các người."
Khóe miệng Lan Khê Nguyệt nhếch lên một nụ cười tàn ác, đặt hạt châu trong tay lên một tảng đá.