Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 363 - Chương 363: Anh Nhiều Chuyện Rồi Đấy

Chương 363: Anh nhiều chuyện rồi đấy




Anh ta ho nhẹ hai tiếng nhỏ giọng nói: "Mọi người có nghĩ là những người này đã nhận ra cô chính là vị nữ hiệp trảm yêu trừ ma cứu giúp thế giới kia không?"

Chúc Hạ Dương liếc mắt, Ninh Khanh Nam kéo kéo anh ta: "Anh đừng có nói linh tinh, nói không chừng người ta vẫn chưa nhận ra, thấy cậu lấp liếm nhìn đông nói tây lại nhận ra."

"Phải nói cô đúng là rất hot, chuyện lần trước tôi cũng đã xem trên mạng, dì tôi cũng nói rằng tôi nhất định phải phối hợp tốt với mọi người, mọi người còn nhiều lần cứu mạng của Lăng lăng, đến lúc đó dì ấy sẽ giới thiệu cho tôi vài cô."

Lời của Lý Tiểu Lâm khiến La Sinh cảm thấy rất hứng thú, dù sao cũng đã độc thân hai mươi tám năm, sống hai mươi tám năm nhưng mà vẫn chưa được nếm trải mùi vị gì thì cũng đã rất thảm rồi.

Cô gái trước mắt này đúng là sinh đẹp, nhìn cực phẩm như vậy, chỉ sợ là sau khi về dì nhỏ có giới thiệu ai cho mình thì mình cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị mất.

Nhưng mà La Sinh cũng biết em gái trước mặt này mình nhất định không chọc nổi, vì nếu không muốn độc thân đến già thì đành xem mắt cưới vợ rồi.

Ninh Khanh Nam nhìn thoáng qua La Sinh, sau đó lại ăn đồ ăn của mình.

Sau đó La Sinh lại nhìn thoáng qua Dư Sanh, dù em gái này cũng không kém, nhưng mà mình cũng biết thân phận của người ta, không nên làm ra chuyện gì tự chuốc lấy họa, nếu không thì mất nhiều hơn được.

Cơm nước xong xuôi, Chúc Hạ Dương lại đeo khẩu trang lên, mái tóc dài màu bạch kim bồng bềnh trong gió.

"Chị!"

Chúc Hạ Dương nghe thấy một giọng nói quen thuộc, không cần đoán cũng biết là ai, bước chân của cô cũng không dừng lại, nhưng La Sinh và Dư Sanh lại quay đầu nhìn lại.

Dư Sanh vừa thấy Chúc Đạt Sướng ngồi trên xe lăn thì có hơi giật mình, nhưng nghĩ đến thái đội của Chúc Hạ Dương lần trước nên cũng không quan tâm lắm, chỉ trực tiếp đi theo Chúc Hạ Dương.

Nhìn Chúc Đạt Sướng đi về phía Chúc Hạ Dương, La Sinh cảm thấy nhất định người này đang gọi Chúc Hạ Dương, chẳng lẽ đây là fan hâm mộ của cô?

"Chị, chị chờ một chút."

Nhìn Chúc Đạt Sướng liều mình dùng hai tay đẩy xe lăn đi về phía trước, La Sinh chạy theo sau đẩy cậu ta đuổi kịp Chúc Hạ Dương.

"Em gái, chắc là cậu em trai này muốn em ký tên cho cậu ấy, người ta đã đuổi theo đến đây cũng không dễ dàng gì, hơn nữa người ta còn đi đứng bất tiện, em đồng ý yêu cầu của người ta đi."

Chúc Hạ Dương dừng bước nhìn hai người trước mắt, sau đó liếc La Sinh một cái.

"Anh nhiều chuyện quá nhỉ?"

"Không phải, chỉ là tôi thấy em trai này ngồi xe lăm, lại thích em như thế, thật sự không đành lòng."

"Sao anh biết là thích thôi chứ không phải là ghét tôi?"

"Ghét em thì có thể gọi em là chị à? Em nghĩ xấu cho người ta rồi."

Từ đầu đến cuối Chúc Hạ Dương đều không hề liếc mắt nhìn Chúc Đạt Sướng, trước tiếp tránh xe lăn, đi về phía xe tải.

"Chị, lần này nhà em sẽ về Đảo Thành, vốn muốn nói lời tạm biệt chị, nhưng mà ba em không đồng ý, nhà em đi luôn, không ngờ còn gặp chị ở đây."

"Cô thấy người ta lo lắng cho cô biết chừng nào, còn không phải là yêu thích..." La Sinh bị ánh mắt tức giận của Chúc Hạ Dương làm nghẹn lại, nhanh chóng ngậm miệng.

"Lần này quay về cũng không quay lại Thanh Phong nữa, cũng không biết bao giờ mới gặp lại chị, chuyện lần trước thật sự xin lỗi, cũng rất cảm ơn chị. Trước giờ ba em vẫn luôn rất lo lắng cho em nên mới bất lịch sự như vậy, cũng mong chị tha thứ."

Chúc Đạt Sướng ngồi trên xe lăn cúi đầu khom lưng với Chúc Hạ Dương, mà khi Chúc Hạ Dương nghe thấy lời cậu ta nói, vẻ mặt lại có vẻ bất ngờ.

"Cậu nói Đảo Thành?"

"Đúng vậy chị, quê nhà em ở Đảo Thanh, tuy là đây cũng là lần đầu tiên em về đó."

Thấy Chúc Hạ Dương trả lời mình, trong lòng Chúc Đạt Sướng rất vui, trên gương mặt cũng hiện lên nụ cười chói mắt.

Mà Chúc Hạ Dương không ngờ bọn họ lại ở Đảo Thành, nơi khiến cô không muốn quay về kia.

Thật ra cô cũng không tức giận gì Chúc Đạt Sướng, cô chỉ tức giận người cha vô lý kia.

"Tôi biết rồi, cậu đi đi... Để cho ba cậu nhìn thấy lại nghĩ rằng tôi đã hại cậu."

Bình Luận (0)
Comment