"Xin lỗi..."
Trên mặt Chúc Đạt Sướng hiện lên vẻ áy náy, ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương cũng có vẻ rất sầu não.
Mà lúc này, chỉ thấy hai vợ chồng trung niên vội vàng đi đến, lo lắng nhìn đông nhìn tây, sau đó lại lao về phía Chúc Hạ Dương.
Khi người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì sắc mặt cứng đờ, gương mặt hèn mọn tức giận.
Chỉ thấy Chúc Minh hưởng bước nhanh về phía trước chắn trước mặt Chúc Đạt Sướng, căm tức nhìn Chúc Hạ Dương.
"Yêu nữ nhà cô lại muốn làm gì con trai tôi?"
Chúc Hạ Dương cười nhạt, không rảnh để ý, đi đến cửa xe chuẩn bị lên xe, chỉ thấy người phụ nữ kia bước đến, vẻ mặt khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương rất phức tạp.
Bà ta hơi nhíu mày đến gần Chúc Hạ Dương.
"Tôi cũng không làm gì con trai hai người, bọn họ ở đây đều có thể làm chứng, vợ chồng hai người không cần nhìn tôi như tội phạm vậy đâu."
"Cô tên là gì?"
Nhìn vẻ mặt của người vợ khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất khó hiểu, chồng bà ta hận mình như vậy, lẽ nào bà ta còn không biết tên mình?"
"Cô họ Chúc sao?"
"Nói thừa!" Dư Sanh đứng ra lạnh nhạt nói, liếc mắt với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia hơi nghẹn ngào, hai mắt nhìn đôi mắt màu trắng của Chúc Hạ Dương một lúc lâu, sau đó mới nói thêm: "Đôi mắt này của cô thật sự vì lần này bắt ma đầu nên cả tóc biến thành màu trắng sao?"
Chúc Hạ Dương cười phì một tiếng: "Nhà của mấy người thật kỳ lạ, tôi cứu con trai mấy người thì các người nói tôi lòng lang dạ thú làm hại con trai của mấy người, lần này ngay cả việc tôi trảm yêu trừ ma mấy người cũng nghi ngờ à?"
"Không phải..."
"Rất xin lỗi, chuyện của tôi vẫn chưa đến phiên mấy người nhúng tay, mấy người cũng không có tư cách nghi ngờ chuyện của tôi!"
Người phụ nữ lắc đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi, có vẻ như bà ta muốn nói rất nhiều nhưng lại không thể nào nói ra.
"Chúng tôi còn có việc không dây dưa với các vị nữa, mấy người cứ thong thả, chúng tôi đang bận." Dư Sanh nói xong thì khoác tay Chúc Hạ Dương, dáng vẻ bất bình thay.
Thấy vậy Chúc Đạt Sướng vội vàng hỏi: "Chị, chúng ta còn có thể gặp lại nhau sao?"
"Tốt nhất đừng gặp lại!"
Dứt lời, bốn người lên xe tiếp tục lên đường.
Chúc Minh Hưởng kéo lấy cổ tay vợ, đẩy xe lăn của con trai: "Đi thôi, đi nghỉ ngơi."
Người vợ vẫn không nỡ xoay người đi với chồng mình, bà ta vẫn có vẻ không thể buông bỏ được, nhỏ giọng nói: "Minh hưởng, ông nói có khi nào con bé là..."
"Là gì mà là, tôi đã nói không muốn quay về chỗ quỷ quái đó, bà lại càng muốn về, nhiều năm vậy rồi bà vẫn còn chưa quên chỗ quái quỷ đó. Bây giờ điều quan trọng nhất của chúng ta là chăm sóc tốt cho Tiểu Sướng! Sáng mai chúng ta quay về thành phố Thanh phong thu dọn một chút sau đó đến Mỹ, không quay về nữa.
"Không được!"
"Không được!"
Chúc Đạt Sướng và người vợ cùng đồng thanh.
Nếu là trước kia bà ta có thể vứt bỏ tất cả để ra đi, nhưng mà bây giờ bà ta không thể.
"Đã nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng người đã sớm dọn đi rồi, có khi chết rồi cũng khó nói, chúng ta về không phải là tự chuốc lấy điều không vui sao?" Chúc Minh Hưởng oán than nói.
"Cũng phải đi, dù là không còn người thì tôi cũng phải để mình hết hy vọng mới có thể hết suy nghĩ."
"Ba mẹ, hai người đang nói gì vậy, ai chết?" Chúc Đạt Sướng nghe ba mẹ mình nói chuyện mà chả hiểu gì, mà vẻ mặt ban nãy khi mẹ mình nhìn Chúc Hạ Dương, cậu ta chưa thấy bao giờ.
"Con nít không cần quan tâm nhiều chuyện làm gì, ba đã nói là không được gặp cô gái đó, nhìn thấy cô ta sẽ bất hạnh. Con nhìn dáng vẻ của cô ta đi, người không ra người quỷ không ra quỷ, nhìn mà lạnh người."