Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365: Không Cứu Được Mạc Thần Thì Phải Làm Sao

Chương 365: Không cứu được Mạc Thần thì phải làm sao




Nghe vậy, Chúc Đạt Sướng chộp hai tay lên bánh xe lăn, ngăn cản ba mình đẩy xe lăm, vẻ mặt có vẻ tức giận.

Cậu ta lạnh lùng nói: "Ba, sao ba vẫn không hiểu, không phải người ta hại con, là chị ấy đã cứu con. Nếu như không nhờ chị ấy đuổi quái vật kia ra khỏi người con, hiện giờ hai người đã không còn nhìn thấy con rồi."

"Ba không cho phép con nói như vậy, dù có là vậy thì những chuyện đó cũng do mấy thầy bà đó giở trò, tuy những thứ đó là tà vật, nhưng cũng vì bọn họ muốn làm nổi bật sự ghê gớm của bản thân nên mới cố ý tạo ra, nếu bọn họ xảy ra chuyện như vậy thì cũng là do báo ứng."

Chúc Minh Hưởng có vẻ rất tức giận, thái độ vẫn quyết liệt như cũ, nhưng lúc đối mặt với con trai lại rất hiền từ.

"Ba chỉ có một người con trai là con, con phải biết rằng ba yêu thương con vô điều kiện, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, chủ cần bất lợi cho con, ba sẽ đánh đổi tất cả ngăn cản cho con. Còn người gọi là Chúc Hạ Dương kia, con không được qua lại với cô ta."

Thấy vẻ mặt Chúc Đạt Sướng không cam lòng, ông ta còn nói thêm: "Những thuật sĩ biết thuật pháp này dù thế nào cũng sẽ biết những tà pháp không đứng đắn gì đó, nếu thân thiết với con, nói không chừng sẽ có ý đồ muốn hại con."

"Chị Hạ Dương sẽ không vậy."

"Con vẫn không hiểu, nghe ba sẽ không sai. Cả bà nữa, đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi."

Thấy dáng vẻ quyết liệt của chồng mình, bà vợ chỉ gật đầu, quay đầu nhìn về phía chiếc xe rời đi của Chúc Hạ Dương.

Từ lần trước sau khi Chúc Đạt Sướng bị thương, mỗi lần chồng mình gặp Chúc Hạ Dương thì về nhà sẽ luôn càu nhàu với mình vài câu, trước đó bà ta cũng không để ý, sau khi nhìn thấy hình ảnh của cô trên mạng thì trong lòng bỗng không yên.

Hôm nay gặp mặt, suy đoán và nỗi lo trong lòng càng nhiều, khiến bà ta rất phiền lòng.

Trên đường đi Chúc Hạ Dương không hề chợp mắt, nhìn Mạc Thần cứng đờ nằm đó, cô có hơi mất hồn, sau đó lấy điện thoại của Mạc Thần ra.

Dù Mạc Thần có đổi mật khẩu điện thoại là gì thì cũng đều nói cho Chúc Hạ Dương biết, lần này cũng không ngoại lệ, nhìn số điện thoại của ba mẹ Mạc Thần, Chúc Hạ Dương không biết có nên báo cho họ biết một tiếng không.

Nhưng mình phải nói thế nào về tình huống của Mạc Thần?

Nếu như không báo một tiếng, con trai mình xảy ra chuyện lớn như vậy họ cũng không biết, vậy hình như là mình đã làm không đúng.

Trong lúc đang băn khăn, bỗng thấy Dạ Minh đột nhiên xuất hiện, từ phía sau ôm Chúc Hạ Dương vào lòng.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì, em chỉ hơi sợ."

"Sợ cái gì?" Dạ Minh ôm chặt cơ thể Chúc Hạ Dương, ngồi xuống kéo Chúc Hạ Dương vào ngực mình, để Chúc Hạ Dương ngồi lên đùi mình.

"Nếu như em không cứu được Mạc Thần thì phải làm sao?"

"Em yên tâm, em cố gắng như vậy, không cứu được thì họ cũng sẽ hiểu cho em, hơn nữa, em phải tin mình nhất định có thể cứu được cậu ấy."

Chúc Hạ Dương gật nhẹ đầu, đưa tay ôm lấy cánh tay của Dạ Minh, lẳng lặng rúc vào ngực anh.

Tuy là vòng tay của Dạ Minh lạnh lẽo như thế, nhưng mà Chúc Hạ Dương lại có thể cảm thấy yên tâm, cứ như là một liều thuốc có thể đánh bay tất cả nỗi bất an và mệt mỏi của cô.

"Dạ Minh, em mệt quá, tại sao trong đời người lại luôn có nhiều chuyện muốn làm lại không thể làm được như vậy chứ?"

Dạ Minh xoa xoa đầu Chúc Hạ Dương, vùi đầu vào cổ cô, sống mũi cọ nhẹ trên mặt cô.

"Đồ ngốc, trước đây không phải em thích học thuật pháp để bắt yêu trừ tà sao, sao bây giờ trái lại lại cảm thấy không muốn làm nữa?"

Chúc Hạ Dương thở dài: "Nhưng mà em không muốn người bên cạnh mình bị tổn thương, ban đầu em muốn bảo vệ mọi người, nhưng bây giờ lại như vậy, chẳng những không thể bảo vệ được họ, trái lại càng khiến họ tổn thương nặng nề hơn."

Bình Luận (0)
Comment