Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366: Thật Sự Không Ngại Sao?

Chương 366: Thật sự không ngại sao?




"Em vẫn thích làm việc này đúng không? Nếu vậy thì cứ tiếp tục làm, hơn nữa nếu không có em thì họ sẽ càng tổn thương hơn, đúng là em đang bảo vệ họ, điều này không thể nghi ngờ."

Dạ Minh sờ sờ những sợi tóc bạc của cô, ngón trỏ cong lên sờ sờ ngắm nghía: "Em yên tâm, nhất định có thể cứu được Mạc Thần."

Chúc Hạ Dương gật đầu, cô thật sự rất rối, không biết lựa chọn của mình có đúng không, nhưng mà lúc này có Dạ Minh ủng hộ, trong lòng bỗng vững vàng hơn nhiều.

Cô xoay mặt nhìn Dạ Minh, rúc vào ngực ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt hơi ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Em biến thành như vậy, xấu như vậy, anh có còn thích em không?"

Dạ Minh nghe vậy, bật cười một tiếng khiến mặt Chúc Hạ Dương càng đỏ đến mang tai.

"Không được cười."

Dạ Minh ho nhẹ hai tiếng, cố ý tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Vậy đã được chưa?"

"Anh mau trả lời em."

"Thật sự rất xấu!"

...

Chúc Hạ Dương suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, đôi mắt xinh đẹp tức giận, cái miệng nhỏ hơi bĩu ra càng hấp dẫn.

"Lừa em thôi, em xinh đẹp nhất, dù có như bây giờ thì cũng xinh như tiên nữ vậy."

"Anh thật sự không ngại?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô nhóc, Dạ Minh nhẹ nhàng búng lên đầu cô một cái, cưng chiều nói: "Nhỏ ngốc, sao lại chán ghét, Dạ Minh anh lại là người bội tình bạc nghĩa vậy sao?"

"Hừ, nói cứ như chúng ta có gì với nhau vậy."

"Không có gì sao? Vậy hay là bây giờ làm gì liên quan đi, dù sao ở trước mặt bạn tốt này của em, cậu ta cũng không nhìn thấy."

Nói xong, bàn tay phải của Dạ Minh đang ôm Chúc Hạ Dương không chịu yên phận.

"Dừng... dừng lại."

Chúc Hạ Dương hoảng hốt, vội vàng nắm lấy bàn tay đang mò khắp nơi của Dạ Minh: "Em... tin anh là được rồi."

"Vậy là đúng rồi."

Vẻ mặt Dạ Minh đắc ý giúp Chúc Hạ Dương sửa lại quần áo, lại ôm cô vào lòng, hai người cứ vậy dựa sát vào nhau.

Mà La Sinh ngồi phía trước xe có vẻ như nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, bèn hỏi: "Hai người có nghe tiếng nói chuyện gì không, hàng mọi người chuyển là gì vậy?"

Ninh Khanh Nam nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh giọng nói như thường:

"Là đồ rất quý, nếu như anh lái xe tốt, không hỏi nhiều, nói không chừng Chúc Hạ Dương vui vẻ có thể sẽ chia cho anh một ít."

"Thật sao?"

La Sinh vui mừng, cứ như là được tiếp thêm sức, hai mắt nhìn kỹ phía trước, dáng vẻ hết sức nghiêm túc nhìn có vẻ hơi buồn cười.

"Nhìn thấy cô gái trong tiệm của Chúc Hạ Dương kia không, nói không chừng sẽ giới thiệu cho anh."

Dư Sanh vừa nói xong, chỉ thấy La Sinh ngày càng phấn khởi, trong đầu anh ta nghĩ đến cô gái dù vẫn chưa tiếp xúc nhưng vẫn nhớ như in gương mặt, nụ cười non nớt dịu dàng khiến lòng anh ta mềm nhũn.

Chúc Hạ Dương và Dư Sanh thì mình không đùa được, nhưng mà Hiểu Uyển thì hẳn là mình có cơ hội theo đuổi chứ?

La Sinh vừa nghĩ đã thấy tốt đẹp.

Nhìn dáng vẻ của La Sinh, Dư Sanh che miệng cười thầm, bỗng nhiên chỉ thấy nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất, có vẻ khá lo lắng.

Giữa màn đêm đen, chẳng biết từ bao giờ xuất hiện sương mù khắp nơi che khuất con đường phía trước đến mức không nhìn thấy gì, La Sinh không thể làm gì khác hơn là giảm tốc độ.

"Sao đột nhiên lại có sương mù dày đặc như vậy?" La Sinh cảm thấy rất khó hiểu.

Hôm nay thời tiết rất sáng sủa, ban nãy bầu trời còn đầy sao, sao mới chớp mắt đã xuất hiện nhiều sương mù như vậy?

"Vậy phải làm thế nào?" Dư Sanh nhìn về phía Ninh Khanh Nam.

Ánh mắt Ninh Khanh Nam trở nên lạnh lùng, bảo La Sinh dừng xe lại bên đường.

Bình Luận (0)
Comment