Mà Nhược Tương Ly thấy Diêm Vương nhìn thấy mình cứ như thấy kẻ thù thì nàng ấy hieur rõ sự bất lực trong lòng ông ta. Nàng ấy đứng dậy đi đến giữa điện, chắp tay hành lễ.
"Thượng Đế, tiểu tiên phụng mệnh của nương nương đến Thiên Sơn Tuyết Trì mang đến về đây một nhành sen, muốn tặng thượng đế làm quà sinh nhật."
"Sao?" Thượng Đế vui vẻ nhìn Thiên Phi nương nương bên cạnh, sau đó lại nhanh chóng nói với Nhược Tương Ly: "Thiên Phi nương nương thật có tâm, A Ly mau mang lên đây cho Trẫm xem thử."
"Vâng!"
Nhược Tương Ly nâng đóa sen lên, Thượng Đế nhìn vật trong tay rất vui mừng.
Thiên Sơn Tuyết Trì quanh năm đều kết đầy băng sương, 5000 năm mới nở một đóa hoa sen, hơn nữa còn là tinh hoa hấp thụ tinh khí thiên địa, là thứ cực kỳ trân quý.
Thánh nữ canh giữ Thiên Sơn Tuyết Trì rất là cao ngạo lại cố chấp, không ai có thể thay đổi được nguyên tắc của nàng ta.
Tuyết liên* mà Thiên Sơn Tuyết Trì mọc ra dù có là phật tổ ra mặt thì cũng phải xem nàng ta có đồng ý cho hay không, mà lần này Nhược Tương Ly lại có thể lấy được, thật không hổ danh là tâm phúc trước mặt thượng đế và Thiên phi nương nương.
*Tuyết liên: Hoa sen nở trong băng tuyết.
Có thể mang lại niềm vui cho Thiên Đế và Thiên phi nương nương, thủ đoạn này không phải ai cũng làm được.
Mà ân tình này lại càng lớn, rõ ràng là không phải Thiên phi nương nương bảo nàng ấy mang Tuyết liên này đến, nhưng mà Nhược Tương Ly không chỉ mang hoa đến mà lại còn dùng danh nghĩa của Thiên phi tặng cho thượng đế, vậy thì hôm nay Thiên Phi cũng được thơm lây.
Diêm Vương thấy vậy thì trong lòng lại càng bắt đầu sợ hãi cô gái này.
Sau yến hội, ra khỏi Lăng Tiêu Bảo điện, Diêm Vương nhanh chóng tìm thấy một bóng người xinh đẹp, đuổi theo phía sau.
"Xin Hằng Nga tiên tử dừng chân."
Tiên tử áo trắng dừng bước chân, khoảnh khắc quay đầu lại vô cùng thanh mỹ như đóa sen mới nở.
"Không biết Diêm Vương có chuyện gì?"
"Hằng Nga tiên tử, xin hỏi có phải trong cung Quảng Hàn của người có một bảo vật là túi tụ quang không?"
Hằng Nga gật đầu, sau đó lại hỏi: "Đúng là có một bảo vật như thế, nhưng mà bảo vật này đều giao cho Lệnh Hàn trong cung Quảng Hà trông giữ, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?"
"Yêu Ma thượng cổ ở âm giới đã phá tan động Tụ Tà chạy đến nhân gian, mà cách duy nhất để phá tan kết giới của động Tụ Tà chính là dùng luồng ánh sáng đầu tiên của ánh trăng vào rằm tháng tám."
Nghe vậy, đầu tiên Hằng Nga tiên tử hơi bất ngờ, sau đó từ tốn nói: "Ý của Diêm Vương là chuyện này có liên quan đến người của cung Quảng Hà?"
"Không phải không phải, bản vương cũng không có ý này, chỉ là muốn hỏi tiên tử gần đây có làm mất vật này không?"
"Bảo vật của cung Quảng Hà chưa từng bị mất, chuyện này sợ là Diêm Vương lo lắng dư thừa rồi."
Hằng Nga tiên tử nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, mà Diêm Vương lại nhanh chân đuổi theo: "Tiên tử dừng chân, không biết tiên tử có thể hạ phàm được không, quỷ đế Hằng Cổ muốn đích thân giải thích tình hình với tiên tử."
"Diêm Vương đang muốn làm gì chứ, tự ý hạ phàm chính là vi phạm giới luật Thiên đình."
"Chuyện này..." Diêm Vương cũng khó xử, chuyện thần tiên trên trời không thể tự ý hạ phàm cũng giống nhưu thần tiên ở dưới đất không thể tự ý lên trời vậy, đặc biệt là tiên nữ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diêm Vương đành phải thôi, quỷ đế Hằng Cổ này đúng là hại chết mình mà, trong lòng vị tiên tử này mình đã trở thành một người không ra thể thống gì rồi.
Mình xem như cũng đã giúp hắn chuyển lời, sau này có ra sao thì mình cũng không quản được.
"Tiên tử bớt giận, bản vương cũng chỉ giúp quỷ đế Hằng Cổ chuyển lời, những chuyện khác do tiên tử định đoạt, cáo từ."
Hằng Nga tiên tử nhìn Diêm Vương rời đi, nghĩ đến vị quỷ đế Hằng Cổ trong lời của Diêm Vương, trở nên trầm tư.
Quỷ đế Hằng Cổ là vị sở hữu bí pháp bất tử, là vị quỷ vương từ thượng cổ đến giờ vẫn chưa từng mất mạng kia sao?