Thấy trên mặt Y Bạch đều là máu, Dư Sanh vội vàng lấy khăn ướt trong túi ra kéo anh ta lại, giúp anh ta lau.
Cô ấy ngay cả đồ còn chưa kịp cất đã trực tiếp chạy đến thăm Y Bạch rồi.
Sau khi Chúc Hạ Dương cho cô ấy số điện thoại của Y Bạch, vốn cứ băn khoăn ngại ngừng, nhưng mà sau khi gọi đi thì sau đó cứ thường xuyên gọi điện cho anh ta.
Nghe được giọng nói của Y Bạch, Dư Sanh luôn cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng mà nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trên cơ thể mình, trong lòng Dư Sanh lại rất tự ti.
Xảy ra quan hệ với người mà mình không thích, còn mang thai, hơn nữa người đó còn là quỷ, ngay cả mình còn thấy ghê tởm, nói gì đến người khác chứ?
Tuy là số người biết chuyện này không nhiều, nhưng mà quan trọng nhất vẫn là lòng mình.
Y Bạch cứ như là một cậu bé nhìn Dư Sanh vụng về lau xong mũi lại lau tay, trong lòng càng thấp thỏm.
Lớn như vậy, trừ bà thím dưới chân núi lúc mình còn bé ra thì chưa có cô gái nào gần gũi với mình như vậy, gương mặt lại càng đỏ.
Dư Sanh rút tay mình lại, dừng một chút sau đó ném khăn ướt vào thùng rác, ngồi xuống bên cạnh Y Bạch.
"Cô... làm sao vậy?"
Y Bạch vừa sửa sang lại quần áo của mình vừa nói, nhìn chân mày nhíu lại của Dư Sanh, tim anh có vẻ cũng đang căng thẳng.
"Không sao, chỉ là nghĩ đến một chuyện trước kia."
"Chuyện trước kia không có gì đáng để nhớ, quên đi thì sẽ bớt phiền não, thoải mái sống, đây mới là điều quan trọng nhất!"
Dư Sanh quay đầu nhìn thoáng qua Y Bạch, bỗng quay mặt sang chỗ khác.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, thật ra mọi người thật sự không cần giúp tôi, bây giờ nghĩa lại, còn không bằng để tôi bị tên quỷ vương kia làm hại đến chết đi."
Nghe vậy Y Bạch bỗng đứng dậy, rất khó hiểu nhìn Dư Sanh, ánh mắt còn có vẻ tức giận.
"Tại sao cô lại nói như vậy?"
Dư Sanh không trả lời, chỉ thấy hai bóng người gõ cửa, Chúc Hạ Dương và Ninh Khanh Nam đến.
"Chúng tôi... có phải đã làm phiền hai người không?"
Mới vừa rồi Y Bạch kích động đột nhiên đứng dậy, quần áo đạo sĩ ba lớp trên người thật sự rất khó mặc, mặc lộn xộn trên người, Dư Sanh cũng cố gắng đứng cách xa Y Bạch. Hơn nữa hai người vừa thấy có người đến thì vẻ mặt đã trở nên hơi ngượng ngùng, không thể không khiến người khác hiểu lầm mà.
"Hạ Dương, sao em cũng đến đây?" Y Bạch điều chỉnh trạng thái của mình, ngay cả quần áo không chỉnh tề cũng không để ý, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, rất vui mừng.
Nhìn biểu hiện hoàn toàn khác nhau khi nhìn thấy mình và nhìn thấy Chúc Hạ Dương của Y Bạch, trong lòng Dư Sanh càng khó chịu.
Cô ấy biết trong lòng anh mình và Chúc Hạ Dương không giống nhau.
"Anh sao rồi, vết thương..."
"Không sao, ngược lại sao tóc của em..."
Chúc Hạ Dương cười lắc đầu, nhanh chóng đỡ Y Bạch đến bên giường ngồi xuống: "Em nghe đạo huynh nói ngay cả Thanh Vũ chân nhân và đạo trưởng Hoàng đều không có cách, em thật sự rất lo lắng."
Y Bạch thản nhiên nói: "Sống chết có số, mấy chuyện này với anh không quan trọng, chẳng qua là anh đi rồi sẽ không còn ai bầu bạn với sư phụ."
"Xin lỗi, nếu không phải em không biết tự lượng sức thì anh đã không xảy ra chuyện."
"Không phải em không biết tự lượng sức, là anh không cẩn thận. Chuyện Yêu Ma lần này em đã làm rất tốt, có thể đánh bại được Yêu Ma, vậy hẳn sức mạnh của em đã không còn bình thường rồi."
Chúc Hạ Dương gật đầu, Y Bạch còn nói thêm: "Ma vật trong mặt dây truyền của em có làm chuyện gì xấu không?"
"Không, thằng bé rất ngoan đó."
"Vậy là tốt rồi." Y Bạch mỉm cười gật đầu.
Trước đó Dạ Minh và mình còn lo lắng sau khi thứ trong mặt dây chuyền thức tỉnh sẽ xảy ra chuyện, hiện giờ xem ra là không hề gây hại đến Chúc Hạ Dương hay là bất cứ ai khác.