Chúc Hạ Dương kể lại chuyện về A Cửu với Y Bạch, nhưng lại không nhắc nửa chữ đến chuyện của Mạc Thần.
Dù sao hiện giờ sức khỏe của Y Bạch cũng không được tốt lắm, cô không muốn anh ta phải lo lắng về chuyện của Mạc Thần.
"Mọi người trò chuyện trước đi, tôi ra bên ngoài dạo một chút."
Dư Sanh nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Chúc Hạ Dương nói với Ninh Khanh Nam: "Đạo huynh, Dư Sanh vừa đến đây vẫn chưa quen, anh đi cùng cô ấy đi."
Ninh Khanh Nam gật đầu đi theo Dư Sanh ra ngoài, mà Chúc Hạ Dương lại nói với theo hai người: "Đi dạo nhiều một chút cũng không sao."
Nhìn dáng vẻ cười hì hì của Chúc Hạ Dương, Y Bạch có vẻ rất khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều.
Tại sao lại muốn để bọn họ đi dạo nhiều một chút, đạo quan này có gì hay phải đi dạo?
Lẽ nào... Hạ Dương muốn làm mai cho Dư Sanh và Ninh sư huynh?
Nhận ra được điều này, trong lòng của Y Bạch hoảng hốt, sau đó nhìn về phía Chúc Hạ Dương vẫn đang cười.
"Có chuyện gì, muốn nói gì sao?"
"Không sao, em cho Dư tiểu thư số điện thoại sao?"
"Ừm."
"Mọi người đến cùng nhau?"
"Đúng vậy." Chúc Hạ Dương gật đầu thêm một cái, trên mặt vẫn nở nụ cười mà Y Bạch không hiểu.
"Vừa rồi hai người làm gì?"
Nghe vậy Y Bạch lại nhớ đến những hình ảnh ban nãy, suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm nghẹn chết.
"Em cũng không phải là người không hiểu ý, không sao không sao, không cần ngại ngùng."
"Cẩn thận! Em đang làm mất giá con nhà người ta."
Thấy vẻ mặt thẹn thùng lại giả vờ nghiêm túc của Y Bạch lúc này thật đáng yêu, sau đó Chúc Hạ Dương lại nói thêm: "Lẽ nào anh không nhận ra Dư Sanh người ta có ý với anh?"
Mặt của Y Bạch lại càng nghẹn đến đỏ bừng, anh ta lập tức đứng dậy quay lưng về phía Chúc Hạ Dương, cuống quít chỉnh lại quần áo của mình.
"Em không nên nói lung tung, anh chỉ là một chàng trai quê, người ta là thiên kim tiểu thư."
Chúc Hạ Dương khẽ cười, sau đó đi đến trước mặt Y Bạch, nhìn vào mắt anh ta khiến anh ta không thể trốn tránh: "Trong lòng anh cũng có cô ấy đúng không?"
"Nói bậy!"
"Có hay không thì trong lòng anh cũng hiểu rõ, ban nãy anh cũng không tiếp tục giải thích quan hệ giữa hai người mà lại nói rằng hai người không xứng đôi, điều này đủ để thấy anh có ý với cô ấy."
Nghe Chúc Hạ Dương nói xong, Y Bạch cảm giác có lẽ mình thật sự có ý với Dư Sanh, chỉ là mình không nhận ra mà thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình trải qua chuyện này.
"Yên tâm, Dư Sanh không phải chỉ hoàn toàn biết ơn anh, cô ấy quan tâm nên mới hường xuyên gọi điện thoại ân cần hỏi thăm anh, mới nghe bọn em muốn đến Linh Sơn thì ngay cả quần áo cũng không cần thu dọn, đi theo đến thăm anh."
Cô ấy để ý mình như vậy sao?
Y Bạch nghĩ vậy thì trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào, sau đó kịp phản ứng lại.
Sao khi nghĩ đến việc cô ấy để ý mình thì lại cảm thấy hài lòng như vậy? Chẳng lẽ thật sự giống như Chúc Hạ Dương nói, mình để ý Dư Sanh sao?
"Y Bạch, bình thường anh vẫn ở Linh Sơn, hẳn là rất quen thuộc với nơi này đúng không?"
"Anh cũng rất ít khi ở Linh Sơn, có chuyện gì sao?"
Y Bạch ít khi đến Linh Sơn, vậy hẳn là anh cũng không biết chuyện trên núi. Mà Ninh Khanh Nam thì nhất định đã nghe sư phụ của anh ta nói, nhưng sẽ không nói cho mình biết.
Vậy phải làm thế nào mới được?
"Tuy là anh không biết nhiều lắm, nhưng mà em muốn biết chuyện gì, anh có thể hỏi thăm giúp em."
Thấy Y Bạch nói vậy, Chúc Hạ Dương vô cùng mừng rỡ, nhưng lại hơi áy náy với Y Bạch.
Anh ta bị thương vẫn chưa khỏi, mà quần áo ba lớp của anh ta bao phủ rất kỹ, cũng không để cho Chúc Hạ Dương xem vết thương, cực kỳ cố chấp.
Chúc Hạ Dương quay lại phòng dành cho khách, Dư Sanh đã ở trong phòng, vẻ mặt có vẻ không vui.
Chúc Hạ Dương vừa ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vẫn chưa nói gì, đã nghe thấy Dư Sanh nói: "Hạ Dương, thích một người thì nhất định phải ở bên nhau sao?"