Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376: Không Thể Làm Hại Anh Ấy

Chương 376: Không thể làm hại anh ấy




Với vấn đề này Chúc Hạ Dương cũng không biết nên trả lời thế nào, dù sao trước đây cô cũng chưa từng trải qua chuyện tình cảm.

Nhưng khi cô và Dạ Minh ở bên nhau, càng muốn cùng anh trải qua nhiều chuyện hơn.

Thích lẫn nhau, có cần nhất định phải ở bên nhau không?

Giống như A Cửu và Linh Diễm sao?

Hoặc là như Nam Cung Ngộ và Mạt Nhi?

Nhưng mà có rất nhiều chuyện không do bản thân quyết định.

"Cố gắng tranh thủ thôi, nếu như thật sự không thể ở bên nhau, vẫn có thể nhớ những hồi ức này, nhớ về anh ấy."

Dư Sanh cười cười, ánh mắt lại vô cùng do dự: "Nhưng mà như vậy không phải rất đáng tiếc sao?"

"Tình cảm không có cách nào bắt ép, nếu như có duyên không phận, có ép buộc bản thân hay người khác cũng vô dụng."

Nhìn thoáng qua Dư Sanh trầm mặc khong nói, Chúc Hạ Dương đặt tay lên vai cô ấy, nói: "Có phải em với..."

Chúc Hạ Dương còn chưa nói xong, đã thấy Dư Sanh hốt hoảng, vội vàng đưa tay phủ định. Hành động này lại chọc cười Chúc Hạ Dương, Dư Sanh cũng nhanh chóng phản ứng kịp, nhận ra thần kinh của mình quá mẫn cảm.

"Chị vẫn còn chưa nói ra mà, em đã chuẩn bị phủ nhận xong?" Chúc Hạ Dương cười cười sau đó kéo lấy tay cô ấy: "Em đang kiêng kỵ điều gì?"

Vẻ mặt Dư Sanh khó xử, xoay người sang chỗ khác nhưng vẫn không nói gì, Chúc Hạ Dương lẳng lặng đứng bên cạnh cô ấy, cũng không hỏi nhiều.

Một lúc sau Dư Sanh mới nói: "Em đã trải qua những chuyện kinh tởm như vậy, nhất định là sẽ không có ai chấp nhận được, ngay cả em cũng không thể nào chấp nhận được..."

"Em đang nói gì vậy chứ?" Chúc Hạ Dương đỡ lấy cô ấy, để cô ấy đối diện với mình: "Trước giờ không có bất cứ ai nghĩ như vậy, chính em cũng không được nghĩ như vậy."

"Nhưng đây là sự thật."

Dư Sanh chảy nước mắt, ước mắt và ấm ức này cô ấy đã phải nhịn rất lâu.

"Khi em biết mình bị quỷ ngủ chung, trong bụng còn có thai, em thực sự cảm thấy rất buồn nôn, em thật sự muốn đi chết đi. Nhưng mà em không thể, ba chỉ còn có mỗi mình em, nếu như em cũng rời xa ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không chịu nổi."

Chúc Hạ Dương kéo Dư Sanh vào lòng mình, bờ vai của cô có vẻ nhỏ bé và mỏng manh nhưng vô cùng an toàn.

"Từ sau chuyện đó, em rất ít khi đến trường học, em nhìn những nhóm nữ sinh kia cười đùa, nhìn thấy nụ cười thoải mái trên gương mặt họ, em lại cảm thấy mình rất dơ, em thấp hơn so với họ một bậc."

"Không, em không thể nghĩ như vậy, em bị tên Lâm Trí Lâm kia làm hại, là bất đắc dĩ, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện dơ bẩn gì cả. Không ai ghét bỏ em, chị không, thị trưởng Dư cũng không, Y Bạch cũng sẽ không."

Năm chữ cuối cùng cứ như là thuốc an thần vậy, an ủi tâm trạng đang lo lắng của Dư Sanh. Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước nhìn Chúc Hạ Dương, cứ như đang muốn được khẳng định.

Chúc Hạ Dương gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô: "Em muốn gì thì cứ lập tức theo đuổi, nói không chừng mong ước của em cũng đang chờ đợi em thực hiện thì sao?"

Dư Sanh lắc đầu, cô ấy vừa thấy phải tin lời Chúc Hạ Dương nói, nhưng lại vừa cảm thấy những chuyện này cứ như là một giấc mơ vậy, là giấc mơ cô ấy mãi mãi không thực hiện được.

Rõ ràng Y Bạch đối xử với mình và Chúc Hạ Dương không giống nhau, anh ta thân thiết với Chúc Hạ Dương hơn, còn nói rất nhiều chuyện với Chúc Hạ Dương, không hề có vẻ không thoải mái.

Nhưng mà trước mặt mình thì hoàn toản ngược lại.

"Em không thể làm hại anh ấy, Y Bạch là một người tốt, anh ấy nên ở bên một cô gái tốt, người đó không phải là em. Hơn nữa anh ấy cũng không thích em."

Bình Luận (0)
Comment