"Em chỉ lo lắng..."
"Lo lắng chuyện gì?"
Dư Sanh có hơi ngại liếc mắt nhìn Chúc Hạ Dương, cứ như cô là một con cọp ăn thịt người, sẽ nuốt cô ấy vào bụng.
"Lo lắng sau này Y Bạch sẽ đau lòng. Hạ Dương và quỷ vương Dạ Minh ở bên cạnh nhau, như vậy Y Bạch lẻ loi một mình chắc chắn sẽ rất đau lòng, cảm giác yêu một người nhưng lại không được ở bên nhau này giống hệt như em lúc này."
"Hả?"
Chúc Hạ Dương ngạc nhiên, cô gái này đang nói gì vậy?
Mình và Dạ Minh ở bên nhau thì Y Bạch sẽ khó chịu sao? Có phải là Dư Sanh hiểu lầm gì không?
"Em thừa nhận em thích Y Bạch, nhưng mà chẳng qua chỉ là thích, em biết hai người bọn em không có khả năng, em sẽ lựa chọn buông tay. Nhưng mà Y Bạch và Hạ Dương từ nhỏ đã biết nhau, lại nhận lệnh của sư phụ xuống núi ở bên cạnh chị lâu như vạy, nhất định là rất nặng tình với chị, nên..."
"Dừng lại!" Chúc Hạ Dương vội vàng ngắt lời Dư Sanh lại, để cô ấy đừng nói tiếp.
"Trong đầu em nghĩ cái gì vậy? Y Bạch không thích chị, trái lại còn có ý với em."
...
Dư Sanh nghe vậy thì lời trong cổ nghẹn lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó lại cười khổ lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận.
"Không đâu, không đâu, đã lúc này rồi chị Hạ Dương còn đùa em, nói vậy là đang cười em sao?"
Nhìn dáng vẻ của Dư Sanh, Chúc Hạ Dương thật sự muốn tát cho tỉnh ra.
"Con bé ngốc này, Y Bạch có ý với em chứ không phải chị, em không có nghe lầm, chị cũng không đùa em."
"Nhưng mà... rõ ràng anh ấy thân thiết với chị hơn, trước mặt chị rất tự nhiên cởi mở mà."
Chúc Hạ Dương cuối cùng cũng biết tại sao Dư Sanh lại có suy nghĩ đáng sợ là "Y Bạch thích Chúc Hạ Dương" rồi.
"Y Bạch tự nhiên hào hiệp trước mặt chị là vì anh ấy xem chị là bạn, là đứa bé mà năm đó anh ấy ôm trong lòng. Mà khi anh ấy gặp em sẽ đỏ mặt ngại ngùng, không phải rõ ràng có nghĩa là xem em như một coo gái, đó không phải cách đối xử với người khác phái sao?"
Dư Sanh có vẻ cũng đã hiểu ra, hít mũi một cái, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Y Bạch và Chúc Hạ Dương đã thân đến mức rất tự nhiêm, trong lòng sẽ không có bất cứ sự rung động nào. Mà khi Y Bạch gặp mình sẽ đỏ mặt ngại ngùng, chuyện này cũng không phải chuyện xấu.
Chúc Hạ Dương khó khăn lắm mới giải thích cho Dư Sanh hiểu, vừa ra khỏi phòng cô ấy, điện thoại đã vang lên.
Sau đó Chúc Hạ Dương nhanh chóng đến phòng Y Bạch, sau khi đóng cửa lại, hai người ngồi xuống.
"Thế nào rồi, nhanh vậy đã có tin tức rồi sao?"
"Đúng vậy, đúng lúc ban nãy có một vị sư đệ mang thức ăn đến cho anh nên đã hỏi thăm một chút, Linh Sơn này đúng là có thể thông với đường xuống âm giới, nhưng mà tiểu sư đệ đó nói là nơi đây canh gác rất cẩn thận, trừ khi được Thanh Vũ chân nhân cho phép, nếu không không ai được đến gần. Hơn nữa trong hang động đó cực kỳ nguy hiểm, dù ai đi vào cũng không thể ra, trước đó cũng đã có người tò mò đi vào nhưng mà sau đó cũng chưa hề ra ngoài."
"Ở đâu?"
Chúc Hạ Dương kéo ống tay áo của Y Bạch vội vàng hỏi, mấy lời nguy hiểm gì đó mà Y Bạch nói cô đều không nghe thấy.
Cô chỉ biết mình có thể đi xuống Âm giới cứu Mạc Thần, mấy chuyện khác đều không quan trọng.
"Sao em lại nghe ngóng chuyện này, em cũng không được làm bậy."
Mặc kệ Thanh Vũ có đồng ý hay không, con đường đó nguy hiểm cỡ nào, cô nhất định phải đi.
"Chỗ đó ở đâu, em muốn đi vào đó thì phải làm sao?"
Chúc Hạ Dương vẫn quấn lấy Y Bạch hỏi vấn đề này, mà Y Bạch không thể làm gì khác là nói cho cô biết.
"Ở rừng trúc tím phía sau đạo quán."