Nửa đêm, Chúc Hạ Dương phong ấn Mạc Thần, sau đó đi đến khu rừng trúc tím có con đường dẫn đến âm giới.
Khu rừng trúc tím trước mặt này toát lên vẻ âm u lạnh lẽo dưới ánh trăng, một cảm giác quỷ dị ngập tràn trong không khí.
Những cây trúc này có vẻ cũng không phải thật sự là trúc tím, màu sắc này cực kỳ thiếu tự nhiên, cứ như là có một thứ gì đó nhuộm lên thân cây vậy.
Trúc tím lung lay trong gió dưới ánh trăng, sau đó chỉ thấy sương mù dày đặc nổi lên bốn phía, rừng trúc tím bị sương trắng bao trùm, nhưng mà bên ngoài rừng trúc lại không hề có chút sương mù nào.
Tuy Y Bạch đã căn dặn nhiều lần là không thể vào rừng trúc tím này, nhưng mà Chúc Hạ Dương không thể lùi bước.
Vừa qua giờ tí, linh hồn Mạc Thần cũng đã rời khỏi xác bốn ngày rồi, còn ba ngày nữa, mình nhất định phải thử một lần.
Chúc Hạ Dương đi vào trong, sương mù ngày dày dày khiến cô không thể nhận định được phương hướng, mỗi bước đều khó khăn.
Sau đó Chúc Hạ Dương cảm giác như phía sau mình có người, cầm chiếc gương bát quái nho nhỏ quay ra sau xem thử, bước chân cũng không hề dừng lại, ánh mặt lặng lẽ lướt qua chiếc gương bát quái trong tay, chỉ thấy một người râu dài, mặc trang phục Linh Vũ Quan xuất hiện trong gương.
"Đứng lại!"
"Tiểu nữ chẳng qua chỉ muốn cứu bạn mình, mong đạo trưởng tạo điều kiện."
"Rừng trúc Vô Hư này há là nơi có thể tùy tiện xông vào, còn không mau rời đi?"
Đạo trưởng râu dài cau mày, giữa chân mày hiện lên nét uy nghiêm, dáng vẻ cực kỳ hung dữ.
Dù chỉ là một người canh giữ rừng trúc Vô Hư này nhưng cũng là một người đạo hạnh cao thâm, những tiểu đạo sĩ khác sợ là không chịu nổi khi bị sát khí này thiêu đốt. Mà cô gái trước mắt này vậy mà có thể đi vào trong rừng, lại còn bình an vô sự, hơn nữa linh khí và đạo hạnh có vẻ cũng vượt xa mình.
"Cô từ đâu tới, tới đây có ý đồ gì?" Đạo trưởng bước lên, nỗi kinh sợ trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần.
"Tôi đã biết hậu quả khi bước vào rừng trúc này, đạo trưởng cũng không cần phải ngăn cản, là tôi cứng rắn xông vào, tất cả hậu quả đợi sau khi tôi đi ra tất nhiên sẽ gánh chịu."
"Chà, chỉ là một cô nhóc." Đạo trưởng râu dài lắc đầu cười nhạt: "Bần đạo thấy cô cũng không biết rừng trúc này lợi hại thế nào, cũng không biết sẽ gây ra hậu quả không thể gánh nổi gì."
"Vậy tôi cũng phải đi vào."
"Thấy cô cũng là một người học thuật pháp, báo cho cô biết cũng không sao. Rừng trúc Vô Hư này là nơi nối tiếp với địa ngục âm giới, là cấm địa cực âm, người đời đều không thể tiếp xúc, dù chỉ là người trông coi cũng không phải có đạo hạnh mà người thường có thể chịu được. Cô vào rừng trúc này sống hay chết cũng là do cô tự chuốc lấy, nhưng nếu như làm rối loạn phong ấn trong rừng trúc này, dẫn ma tà ra ngoài, vậy thì sống chết của sinh linh không phải là thứ mà cô có thể gánh vác được."
Hóa ra rừng trúc Vô Hư này lại lợi hại như thế, Chúc Hạ Dương đã hiểu không phải Linh Vũ Quán sợ người đời làm phiền mà trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm không ai đến này, có lẽ cũng là vì tránh cho một nơi cấm địa nguy hiểm như thế này bị người khác biết đến rồi làm ra những chuyện xấu xa độc ác.
Vậy cũng tránh có người đi lung tung vào đây bị sát khí ăn mòn.
Xem ra người của Linh Vũ Quán này cũng thật sự là có nỗi lòng riêng.
"Cô nương cả người đầy chính khí, nói vậy hẳn cũng không phải người làm chuyện ác, vẫn nên nhanh chóng quay về đi thôi."
"Tôi sẽ không làm những việc ác, chỉ là muốn cứu sống bạn tốt của tôi mà thôi, nếu như đạo trưởng cản đường thì tôi chỉ có thể mạo phạm."
"Vô sỉ!" Đạo trưởng râu dài tức giận vung phất trần trong tay, lơ lửng trên không trung.