Chúc Hạ Dương cảm giác rõ ràng có gió thổi qua người mình, nhưng mà rừng trúc biến thành màu đen lại không hề nhúc nhích, ngay cả lá cũng lặng yên giữa không trung, cứ như là không khí đã bị làm phép cho đứng yên vậy.
Nhìn sát khí ngày càng nồng đậm này, Chúc Hạ Dương biết mình nhất định đã đi đúng đường, xem ra đường thông đến Âm giới nhất định đang ở bên cạnh.
Không sợ là giả, Chúc Hạ Dương càng lúc càng mừng rỡ kích động.
Đây là con đường duy nhất có thể cứu sống Mạc Thần, dù có nguy hiểm vạn phần, dù cho dưới chân có là vực sâu vạn trượng cô nhất định sẽ không từ bỏ, nhất định không thể để nỗi sợ hãi trong lòng mình lớn lên.
Mạc Thần vì mình mà dù là một người thường, lúc đối mặt với A Cửu và Yêu Ma cũng không hề vì sợ mà từ bỏ cứu mình, vậy thì mình cũng nhất định không thể lùi bước.
"Mạc Thần, cậu đợi mình, mình nhất định sẽ cứu cậu về."
Chúc Hạ Dương cảm giác lực cản phía trước ngày càng lớn, có vẻ như bị một sức mạnh to lớn nào đó ngăn cản không cho cô đi vào.
Khu rừng trúc Vô Hư này chính là một quả bom hẹn giờ, một khi làm loạn trật tự sẽ dẫn đến tai họa còn đáng sợ hơn cả Yêu Ma, nhìn sát khi trong khu rừng trúc này là có thể hiểu được. Nếu như thật sự vì mình đến đây mà làm rối loạn trật tự nơi này, tạo ra một con đường dẫn vạn quỷ tà ma đến nhân gian, vậy thì chỉ sợ mình cũng sẽ trở thành một tội nhân thiên cổ.
Nhưng dù có trở thành tội nhân thiên cổ, vì Mạc Thần cô vẫn phải cứu được cậu ấy.
Trước mặt xuất hiện một hang núi, tảng đá trước cửa hang bị ăn mòn tạo nên hình thù kỳ lạ, cứ như hàng ngàn đôi mắt hung ác của đầu lâu đang nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương, nhìn đến mức cô tê cả da đầu.
Ở trong bầu không khí và hoàn cảnh đáng sợ như vậy, không biết sao cảm giác nhát gan và e ngại chưa từng có bỗng dâng trào trong lòng. Cứ như có trăm ngàn những con côn trùng màu đen đang phủ kín trái tim cô, chỉ một giây sau sẽ nuốt chửng cả người cô.
Cảm giác này còn đáng sợ hơn là vào rằm tháng bảy mỗi năm phải trốn trong nhà nhìn vô số quỷ vật lượn tới lượn lui trước mặt mình.
Không được.
Bản thân là trừ tà sư, hơn nữa A Cửu đã yên tâm giao sức mạnh của nàng cho mình như vậy, sao mình có thể khiến nàng thất vọng?
Sao lại có thể khiến Mạc Thần thất vọng?
Chúc Hạ Dương nhìn màu đen vô tận trước mắt, sâu như không thấy đáy, cứ như là một cái miệng lớn kinh khủng, nếu như cô bước vào thì ngay cả xương cũng không còn.
Một giây sau, chỉ thấy Chúc Hạ Dương xé phong ấn trước cửa động ra, sau đó dùng kiếm Trảm Ma rạch tay mình, máu tươi lập tức chảy ra, chỉ thấy những cây trúc tím bỗng lay động mạnh, cứ như là muốn sắp đổ vậy.
Toàn bộ lá trúc màu tím đều rơi xuống đất, bay lơ lửng trong không trung tạo thành một vòng xoáy màu tím lớn. Bầu trời phía trên rừng trúc này vốn mờ tối lúc này bỗng càng trở nên tăm tối, màu tím nồng đậm lúc này cứ như là một vùng nước đọng, Chúc Hạ Dương như đang đắm chìm trong đáy hồ.
Lúc này nhóm người Thanh Vũ chân nhân và Hoàng đạo trưởng cùng nhau chạy đến, nhìn thấy cnahr tượng trước mặt thì chân mày nhíu lại, mây đen trong ánh mắt có vẻ còn nhiều hơn của mây đen trên trời.
"Vẫn đến muộn."
Thấy Thanh Vũ oán thán, lại nhìn cảnh tượng khiến người ta lạnh người trước mắt, luồng sát khí mạnh mẽ này cứ như đang muốn hút mình vào. May là có sư phụ và Thanh Vũ chân nhân cả ở phía trước, nếu không... thật sự không tưởng tượng được hậu quả.
Trong lòng Y Bạch bắt đầu cảm thấy lo lắng, anh ta không ngờ rằng rừng trúc Vô Hư này lại đáng sợ như vậy, càng không ngờ rằng Chúc Hạ Dương lại còn xông vào.
Vậy thì không những mình đã làm sai, lại còn hại Chúc Hạ Dương.
"Sao có thể như vậy..." Y Bạch lẩm bẩm nói, nhìn cấm địa mà bản thân không để nào đến gần, liên tục lùi về sau.