"Là trò nói cho cô ấy biết nơi này?" Thanh Vũ chân nhân tức giận nhìn Y Bạch.
Thấy Y Bạch không dám lên tiếng lại có dáng vẻ rất hối hận này thì biết, chuyện rừng trúc Vô Hư này chắc chắn là Y Bạch nói cho Chúc Hạ Dương biết.
"Trò luôn nghe lời, sao lại hồ đồ như vậy? Rừng trúc Vô Hư này không ai có thể đến gần, trò biết rõ cô ấy muốn làm chuyện khẩn cấp gì nhưng vẫn nói cho cô ấy biết."
"Chân nhân bớt giận, đều là lỗi của Y Bạch."
Y Bạch cố nén vết thương đau đớn từ cánh tay kéo dài đến ngực, đang lúc định quỳ xuống nhận sai, chỉ thấy Thanh Vũ đưa tay đỡ lấy anh ta.
"Bây giờ chuyện đã đến nước này, cũng không thể nào làm khác được, trò mau về đi, ta và Hoàng sư huynh cùng vào thăm dò tình hình."
"Sư phụ..." Y Bạch nhìn Hoàng Chi Phong, rất muốn biết suy nghĩ của sư phụ.
"Hãy nghe lời sư thúc con, đi đi."
Nhóm người còn lại đều quay về, Xích Ý đỡ đạo trưởng râu dài lên, đang định đi ra ngoài, bõng thấy ông ta dừng lại, vẻ mặt thần bí nói: "Chân nhân đạo trưởng, ban nãy Nguyệt Minh vừa mới giao chiến với cô gái đó, trong lúc đánh nhau cô ấy giải phóng sức mạnh ra ngoài, những cây trúc tím vị sức mạnh của cô ấy ảnh hưởng đều biến thành màu xanh đậm."
"Có chuyện này sao?" Thanh Vũ ngạc nhiên, sau đó cùng Hoàng Chi Phong liếc nhìn nhau.
"Nguyệt Minh tận mắt nhìn thấy!"
"Trước giờ không ai làm gì được sát khí của rừng trúc Vô Hư này, vậy mà cô ấy lại có thể tinh lọc được sát khí này! Thật đúng là kỳ tích."
Sau đó Thanh Vũ bảo Xích Ý đưa Nguyệt Minh đi chữa thương, mình và Hoàng Chi Phong thì cùng nhau vào rừng trúc.
Lá trúc mục nát hỗn loạn vẫn tiếp tục lơ lửng giữa không trung, vòng xoáy đó ngày càng đáng sợ, khi lá trúc hoàn toàn rơi xuống, cây trúc chỉ còn trơ trọi cành khô thì lại tiếp tục mọc ra lá tím mới.
Phong ấn trên cửa động đã được giải, nhưng mà đã không thấy bóng dáng của Chúc Hạ Dương ở cửa hang độn, vậy hẳn cô đã vào trong động. Kiếm Trảm Ma dính máu tươi sừng sững ở cửa động, màu đỏ trên thân kiếm dường như là dần dần hòa với máu của Chúc Hạ Dương thành một thể, xoay tròn giữa không trung.
"Nói không chừng đây cũng không phải là chuyện xấu." Hoàng Chi Phong chắp hai tay phía sau nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt bình tĩnh không hề hoang mang.
Mà mây đen trên mặt Thanh Vũ chân nhân vẫn không hề giãn ra nhìn vào cây kiếm màu đỏ kia.
"Đúng là một kỳ nữ! Tuy là máu của thuật sĩ cũng là một loại pháp khí cực tốt, nhưng mà máu của cô ấy lại có thể hòa làm một với cây kiếm này, còn có sức mạnh có thể tạm thời trấn trụ sát khí bên trong hang động này!"
Thanh Vũ vung tay lên một cái, một luồng sáng trắng quét ra đánh tan vòng xoáy, lá trúc tím đầy trời nhất thời tung bay đầy trời, đẹp không tả nổi.
"Cô đã cố chấp như vậy, có thể quay về hay không phải xem số phận của chính cô."
Thanh Vũ nói xong đi theo Hoàng Chi Phong cùng ra khỏi rừng trúc Vô Hư, bóng lưng hai người chậm rãi đi xa, Thanh Vũ than nhẹ nói với Hoàng Chi Phong: "Sư huynh yêu thích thanh tịnh tiêu sái, tuy đã rời khỏi Linh Vũ Quán làm một cư sĩ ẩn sơn, đến giờ vẫn phải xuống núi vất vả vì thế gian này một phen."
"Thân làm thuật sĩ, dù sao cũng phải đảm đương chút chuyện của thế gian này, nhưng mà quy ẩn cũng có chỗ tốt của quy ẩn. Đúng chứ, chuyện của Linh Vũ Quán cũng đã khiến sư đệ vất vả rồi, bây giờ tóc đã bạc trắng, nhưng mà sư huynh ta vẫn còn tuổi trẻ mạnh mẽ, điển trai như vậy còn gì."
Thanh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Chi Phong, sau đó cười ha hả: "Sư huynh đúng là biết đùa. Sau này sợ là còn càng nhiều chuyện nhức đầu cần huynh vất vả đấy, nói không chừng đến lúc đó sư huynh sẽ còn hơn cả ta."
"Đến lúc đó hẵng nói, nói không chừng tự có người chắn gió, hai người chúng ta chỉ ngồi không hưởng phúc thì sao?"
Hai người rời đi, sát khi yếu ớt của rừng trúc Vô Hư lại càng nồng đậm, Chúc Hạ Dương ở trong hang động lại càng đau đớn nhiều.