Trong Linh Vũ Quán, Y Bạch nhìn các huynh đệ đang hết sức cảnh giác, toàn bộ Linh Vũ Quán đều bận rộn, lại nghĩ đến Chúc Hạ Dương đang trong cảnh nguy hiểm, trong lòng thật sự lo lắng, cũng đầy hối hận.
Anh ta cảm nhận được cơn đau từ cánh tay kéo thẳng đến trước ngực lại tái phát, giữa chân mày bị một lớp khí đen bao phủ, cả người cứ như là bị rơi vào hang băng vậy.
Anh ta nhanh chóng cởi quần áo, đứng dậy ngồi vào chậu tắm sau bức bình phong phía sau giường.
Trong thùng tắm chứa đầy chất lỏng màu trắng, bên trên còn nổi lềnh bềnh một chút bột phấn màu đen, nhìn có vẻ vẩn đục.
Chất lỏng màu trắng sền sệt này chính là nước gạo nếp được làm từ gạo nếp Ngọc Dương thượng hạng, còn bột màu đen rắc trên đó chính là bột phấn móng lừa pha với nước mắt rắn cực dương, máu chó mực, ánh sáng tinh khiết và tinh khí thiên sư.
Máu chó mực và tinh khí thiên sư này thì dễ tìm, nhưng mà nước mắt rắn cực dương và ánh sáng tinh khiết thì rất khó kiếm. Hơn nữa dù tìm được những thứ này cho Y Bạch chữa thương thì cũng không thể giải hết được độc thi này.
Y Bạch ngồi trong thùng nước tắm, để cho cánh tay và ngực mình chìm vào trong canh gạo nếp, canh gạo nếp màu trắng kia cứ như là một nồi keo dính sôi ùng ục, từng đợt bọt trắng nổi lên, lúc bọt trắng vỡ tan như thủy tinh rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng vang tí tách, chỉ thấy sàn nhà cũng bị thiêu thành những lỗ nhỏ.
Cứ như vậy lâu ngày, xung quanh thùng nước tắm này đã không còn chỗ nào lành lặn.
"Á..."
Y Bạch thực sự không nhịn được, cảm giác đau đớn này còn đau hơn trước kia, thực sự không chịu đựng được.
Anh ta cũng không muốn khiến người khác lo lắng cho mình, Linh Vũ Quán còn rất nhiều chuyện, vậy nên anh ta vẫn chưa làm phiền đến những sư huynh đệ có nhiệm vụ chăm sóc mình mà tự vào thùng nước tắm.
Nghe xong lời Chúc Hạ Dương nói, Dư Sanh đến phòng tìm anh ta lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cô ấy thấy mấy đạo sĩ xách một cái thùng gỗ vội vội vàng vàng chạy qua trước mặt mình, cô cũng vội vàng chạy theo.
"Cô gái, cô không thể vào trong, bây giờ sư huynh Y Bạch đang chữa thương trong thùng tắm, cô không thể đi vào."
Nhìn cánh cửa bị đóng lại trước mắt, Dư Sanh nôn nóng đến mức đi loanh quanh.
"Y sư huynh, huynh cố chịu!"
"Mau thêm canh gạo nếp cho Y sư huynh."
"Á..."
Nghe thấy trong phòng hỗn loạn, còn có tiếng la tê lòng của Y Bạch, lòng Dư Sanh lại càng loạn hơn.
Y Bạch vì cứu mình mới bị tên quỷ vương kia làm bị thương, độc trong cơ thể cũng không thể nào giải được, bây giờ anh ấy đau đớn như vậy, mình lại chỉ có thể đứng ở đây đợi.
Không được, cô ấy không thể cứ nhìn Y Bạch chịu khổ vì mình như vậy.
"Rầm!"
Cửa bị một lực mạnh đẩy ra, Dư Sanh trực tiếp xông vào, vọt tới phía sau bình phong. Nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Xin lỗi..."
"Cô gái, cô mau ra ngoài, chuyện này..."
"Tôi không đi!"
Dư Sanh khóc lóc đẩy đạo sĩ đang nói chuyện với mình ra, từng bước đi về phía Y Bạch, bọt trắng tóe ra rơi lên quần áo cô tạo thành những lỗ thật nhỏ.
Y Bạch ngồi trong thùng tắm, canh gạo nếp mày trắng đã che khuất toàn bộ phần dưới cổ của anh ta, tay trái đang nắm chặt lấy thành thùng, nhìn thấy những dấu móng tay chằng chịt này có thể nhận ra anh ta phải chịu đau đớn đến mức nào.
Lòng Dư Sanh càng thắt lại, canh gạo nếp dần biến thành màu đen, đủ để tưởng tưởng độc thi trên người anh ta đáng sợ đến mức nào.
Y Bạch chảy mồ hôi đầy đầu, ngay cả tóc cũng đã ướt nhẹp, Dư Sanh từ từ ngồi xuống bên cạnh anh ta, đưa tay ôm lấy đầu anh, áp mặt mình vào sát tai anh.