“Cô mau… đi ra ngoài.”
Giọng nói của Y Bạch rất yếu ớt nhưng lại khiến Dư Sanh cảm nhận được sức mạnh và sự yên tâm trước giờ chưa từng có.
“Không, em không đi, em không thể bỏ mặc anh! Đều là lỗi của em, nếu không tại em anh sẽ không khó chịu như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Đều tại em…”
Y Bạch cắn răng lắc đầu, đưa tay cản những bọt nước bắn về phía cô ấy, bọt nước nóng bỏng rơi xuống bàn tay anh cháy thành những đốm sẹo nhỏ.
“Anh…”
Dư Sanh nhìn hành động cực kỳ nhỏ lại rất ấm lòng này của Y Bạch, ôm anh càng chặt hơn, hơn nữa một tay đã túm được tay anh.
“Cô… Mau ra khỏi đây đi, nếu như bắn lên mặt thì… sẽ rất xấu.”
“Em mặc kệ, em phải ở lại cùng anh.”
Dư Sanh khóc lóc nói, dáng vẻ kia thật sự khiến người ta rất thương tiếc, cảnh tượng nghĩa tình sâu sắc này lại khiến mấy vị tiểu sư đệ bối rối không biết phải làm sao mới ổn.
“Bây giờ tôi…”
“Em mặc kê! Trước đó anh còn không thèm nhìn em, dù bây giờ anh có trần chuồng ra khỏi chậu tắm này, em cũng không sợ!”
…
Dư Sanh dù sao cũng là một tiểu thư khê các nho nhã tôn quý, trong lúc thế này mà vẫn ôm chặt lấy mình không muốn đi, trong lòng Y Bạch rất cảm động.
Nhưng mà… Người mình dưới chậu tắm thật sự không một mảnh che thân đó, cô ấy thật sự không đi sao?
“Anh biết tại sao Hạ Dương muốn đến rừng trúc đó không?” Dư Sanh vẫn ôm ấy đầu của Y Bạch như cũ, Y Bạch cũng không phản kháng, anh dường như cảm nhận tất cả những đau đớn đều biến mất, cả người từ từ thả lỏng.
Anh lắc lắc đầu, Dư Sanh từ tốn nói: “Trước đó trong trận chiến với Yêu Ma, linh hồn kiếp trước của Hạ Dương ma hóa, là Mạc Thần dùng tính mạng của mình đánh thức cô ấy, vậy nên bây giờ Mạc Thần đã chết. Nhưng mà khi rừng trúc kia có thể thông đến âm giơi, đưa linh hồn của Mạc Thần về, để anh ấy hoàn dương sống lại.”
Nghe vậy Y Bạch thật sự không thể tin được, nhưng mà cũng cảm thán trước hành động của Chúc Hạ Dương.
Cô ấy chẳng những không sợ cả thế giới này đều gặp nguy hiểm, dù bản thân mình rơi vào vực sâu cũng phải cứu Mạc Thần về.”
“Y Bạch, cảm ơn anh đã cứu em, vì anh, em cũng có thể như Hạ Dương đi tìm Mạc Thần vậy…”
“Không, tôi không cần cô như vậy!”
Nếu Dư Sanh vì mình mà làm chuyện gì tổn thương bản thân, anh ta nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Giây tiếp theo, không khí dần trở nên lạnh hơn, chất lỏng màu đen trong chậu tắm cũng dần trở nên phẳng lặng, đau đớn trong cơ thể Y Bạch cũng hoàn toàn biến mất.
Mỗi một lần bị đau, anh ta đều sẽ vào thùng tắm này ngâm một chút, sau khi cảm giác đau đớn kia tăng mạnh thì sẽ từ từ thoải mái hơn nhiều.
Độc thi càng lan tràn thì khi độc thi tái phát sẽ càng đau đớn hơn, khi thấy độc thi đã dần lan đến tim trong lòng Y Bạch bắt đầu trở nên lo lắng.
Thời gian của bản thân không còn nhiều, còn nhiều người như vậy khiến anh không yên lòng, không thể buông bỏ.
Nhìn thoáng qua Dư Sanh, lòng lại càng khó buông bỏ.
Thật lâu sau, Dư Sanh nghiêng mặt sang một bên, cứ như đang né tránh Y Bạch. Cô đứng dậy đi qua bên cạnh, sau đó dừng bước nói: “Em đã là một người tàn, anh không như vậy, anh còn có cả bản lĩnh và chính nghĩa, sao có thể ngã xuống như vậy, em nhất định sẽ không để anh chết.”
“Sống chết có số, tôi là một người đạo sĩ tu hành, sao có thể không hiểu đạo lý này? Hơn nữa, chuyện này không phải lỗi của cô, cô không cần phải canh cánh trong lòng, hẳn là nên bắt đầu cuộc sống mới!”
“Vậy anh có xem thường em không? Có xem thường thân thể đã bị quỷ ngủ với không?”
Dư Sanh dường như dùng hết dũng khí cả đời hỏi câu này, ánh mắt hai người dần trở nên xấu hổ, Dư Sanh xoay người chạy ra ngoài.