Giây tiếp theo, tay của Dư Sanh bị giữ chặt, cô ấy kinh ngạc quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt càng khiến cô ấy hoảng sợ hét choi tai, muốn gỡ tay ra nhưng làm thế nào cũng không thể thoát được.
Mấy tiểu sư đệ cũng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn quên mất mình là ai, cằm đều đã sắp rụng xuống đất.
Y Bạch nhìn vẻ mặt của Dư Sanh và mọi người, lúc này mới kịp phản ứng lại nhìn thoáng xuống phần dưới của chính mình, vội vàng buông tay mình ra, lại ngồi lại vào chậu tắm.
“Dư Sanh.”
Nhìn Dư Sanh giận dỗi đi ra ngoài, Y Bạch gọi một tiếng, Dư Sanh dừng chân lại quay lưng về phía sanh, mấy tiểu sư đệ nhanh chóng cầm theo thùng gỗ bên cạnh chạy trối chết.
Ở ngoài cửa, một người la lớn: “Y sư huynh, bọn đệ đi đổi nước ấm cho huynh.”
Trong phòng chỉ còn lại Y Bạch và Dư Sanh, không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhìn Dư Sanh lại nhấc chân đi ra ngoài, Y Bạch vội vàng nói: “Anh không chê, mãi mãi không xem thường.”
Nghe vậy, nước mắt Dư Sanh chảy ra.
“Đây không phải chuyện em có thể lựa chọn, anh không chê em, cũng sẽ không cho phép người khác lấy chuyện này để bàn tán về em.”
“Cảm ơn anh…”
Rõ ràng đây chình là câu trả lời mà mình mong chờ nhất, nhưng mà lúc này tại sao trong lòng mình lại bắt đầu cảm thấy bất an?
Từ khi gặp được Y Bạch, xảy ra chuyện, mỗi lần gặp mặt Y Bạch đều nhắc nhở Dư Sanh rằng Y Bạch là một người rất tốt, tốt đến mức cô cảm thấy ngược lại mình càng dơ bẩn, ở bên cạnh anh ấy trái lại sẽ làm bẩn anh ấy.
Người tốt đẹp như vậy không nên thuộc về mình.
“Cảm ơn anh, nhưng mà em không thể vì mong muốn của bản thân mà làm tổn thương anh! Việc đã đến nước này, em cũng không ngại, em đành to gan nói hết lòng mình với anh. Em thật sự thích anh, thích cảm giác an toàn do anh mang lại, thích anh hăng hái làm việc nghĩa, thích tất cả mọi thứ của anh.”
Dư Sanh đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, khóe môi nở nụ cười, nhưng lại khiến người nhìn thấy cảm thấy đau lòng.
“Nhưng mà anh tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức em không thể chạm đến, em không thể vì thích anh nên phải ở bên anh, em không làm được, em không thể ở bên anh, em sợ hủy hoại sự tốt đẹp của anh. Hơn nữa….”
“Hơn nữa dù anh nói anh không chê em, nhưng anh cũng sẽ không thích em, tất cả chỉ là một nút thắt trong lòng do em tự tạo ra mà thôi.”
Nói xong Dư Sanh đi ra ngoài, Y Bạch muốn kéo cô lại nhưng nghĩ đến tình trạng của mình, chỉ có thể ngồi yên trong thùng tắm, đợi đến khi mấy tiểu sư đệ lấy nước ấm đến cho mình.
Vừa nghĩ đến những lời Dư Sanh vừa nói, Y Bạch có hơi ngẩn ra.
Nói vậy, đúng như lời Chúc Hạ Dương nói, Dư Sanh thích mình sao?
Khó trách trước đó thường xuyên gọi điện thoại cho mình, hóa ra là có ý này.
Mình lại để ý cô ấy như vậy, chẳng lẽ cũng đúng như Chúc Hạ Dương nói, mình cũng có ý với Dư Sanh sao?
Với chuyện của Dư Sanh, anh thật sự chưa từng chê cô ấy, trái lại anh còn cảm thấy mình và cô ấy không thuộc một tầng lớp.
Hơn nữa…
Bản thân đã là người sắp chết, chuyện và người trên đời này, có thể bớt liên lụy một người thì bớt liên lụy một người.
Y Bạch ngồi đợi thật lâu, canh gạo nếp đã khiến da thịt anh trở nên lạnh lẽo, một lúc sau, mấy tiểu sư đệ kia mới mang nước ấm về.
Mấy người cười hì hì nhìn Y Bạch như có gì đó muốn nói.
“Mấy đệ làm sao vậy?”
“Y sư huynh đúng là lợi hại đó, cô gái kia hẳn là bị dọa không nhẹ.”
“Đúng vậy đó!”
“Nói bậy!” Y Bạch nhỏ giọng nói, ánh mắt lại có vẻ phức tạp.