Cửa tiệm số 47 thành phố Thanh Phong.
Vì để chăm sóc tốt cho cửa hàng và Bảo Bảo, Hiểu Uyển đã đến phòng khách ở gác mái của Chúc Hạ Dương ở. Đang nửa đêm, Bảo Bảo trong lòng Hiểu Uyển bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Động tác của Bảo Bảo đánh thức Hiểu Uyển, cô bật đèn lên, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Bảo Bảo, vội vàng hỏi: “Bảo Bảo làm sao vậy, gặp ác mộng sao?”
“Dì Hiểu Uyển, cháu mơ thấy mẹ, mẹ rơi vào một lốc xoáy đáng sợ, cháu có kéo thế nào cũng không được, mẹ biến mất trước mặt cháu.”
“Không đâu, chị Hạ lợi hại như vậy, sao lại thế được, mơ thường ngược lại với sự thật, chị ấy nhất định bình anh không sao.”
Hiểu Uyển ôm cơ thể nho nhỏ của Bảo Bảo vào lòng, đưa tay xoa đầu cậu bé, rất dịu dàng.
Bàn tay nho nhỏ của Bảo Bảo đặt ở trước ngực, trong lòng hơi nhói đau, cảm giác khó thở trước giờ chưa từng có.
Cậu bé có thể cảm nhận được, nhất định là mẹ đã gặp nguy hiểm.
Hơn nữa còn không phải là nguy hiểm bình thường.
“Không, lần này không giống.”
Bảo Bảo đưa tay mình vào miệng, dùng một chút sức cắn đứt da, máu đỏ tràn ra ngoài.
“Bảo Bảo, cháu làm gì vậy?”
Cậu bé không để ý đến Hiểu Uyển hoảng hốt hô lên, chỉ thấy giọt máu của cậu dần lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng màu đỏ, run rẩy trong không trung một lát sau đó rơi xuống đất.
“Không phải ma lực của cháu đã biến mất sao?”
“Tuy rằng hồi phục rất chậm nhưng mà vẫn có hy vọng. Cháu và mẹ huyết mạch tương liên*, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh của mẹ, tình hình ở đó nhất định không ổn, cháu thật sự không yên tâm.”
*Huyết mạch tương liên: cảm ứng giữa những người cùng máu mủ.
Hiểu Uyển thấy Bảo Bảo cứ như là một ông cụ non, nếu như mình không biết thân phận của cậu bé thì nhất định sẽ bị hù chết.
“Sớm biết vậy cháu đã không để mẹ đi.”
“Bảo Bảo ngoan, chúng ta phải tin tưởng chị Hạ, chị ấy nhất định không bị đánh bại dễ dàng như vậy, chị ấy và Mạc Thần nhất định có thể quay về. Dì hiểu tâm trạng không muốn xa mẹ của Bảo Bảo, nhưng mà tâm trạng không muốn xa Mạc Thần của chị Hạ cũng giống như vậy, điều duy nhất hiện giờ chúng ta có thể làm là tin tưởng chị ấy.”
Nhìn thoáng qua Hiểu Uyển, Bảo Bảo khẽ gật đầu, nhưng mà trong lòng cậu bé vẫn không thể nào yên tâm được.
Trong lồng ngực lại có cảm giác đau đớn mãnh liệt và không thể thở nổi, bàn tay nhỏ của Bảo Bảo nắm chặt lớp áo trước ngực, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại.
“Mẹ…”
“Bảo Bảo, cháu không sao chứ?”
Hiểu Uyển nhanh chóng xuống giường ôm Bảo Bảo vào lòng, nhưng mà dường như Bảo Bảo không thể khống chế được cơ thể của mình vậy, giãy dụa trong lòng cô khiến Hiểu Uyển vài lần không ôm được.
“Đưa cậu bé đến bên cạnh hoa vãng sinh đi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hiểu Uyển vừa ngẩng đầu đã thấy Trường Sinh vốn chưa từng xuất hiện từ sau khi bị Chúc Hạ Dương đuổi đi kia.
Hiểu Uyển làm theo lời của Trường Sinh, ôm Bảo Bảo đến trước chậu hoa vãng sinh cạnh cửa sổ, chỉ thấy hoa vãng sinh trong hộp gỗ nhẹ nhàng đung đua, dáng vẻ rất bình an. Hoa màu trắng khi đến đêm lại càng trong suốt, hơi phát sáng, càng vô cùng đẹp.
“Phải làm thế nào?” Hiểu Uyển hỏi.
Trường Sinh bay đến bên cạnh hoa vãng sinh, mở miệng cắn cánh hoa một cái, chỉ thấy chậu hoa vãng sinh chấn động một cái, có vẻ như tức giận, rúc thân chui ra khỏi bùn đất, mở đôi mắt sáng ngời như hổ phách ra nhìn. Sau khi nhìn thấy Bảo Bảo, nó bay đến bên cạnh Bảo Bảo, nhìn cậu bé với vẻ rất tò mò.