Giây tiếp theo, chỉ thấy trên đóa hoa Vãng Sinh bỗng nhẹ nhàng đụng vào trán Bảo Bảo một cái, ánh sáng tinh khôi từ trên người hoa Vãng Sinh bay vào cơ thể Bảo Bảo.
Sau đó hoa vãng sinh lại bay lại vào hộp gỗ, thân hoa và đóa hoa lại lay động.
"Sao mi biết hoa vãng sinh này..." Bảo Bảo vẫn yếu ớt như cũ, nhưng mà cảm giác khó chịu và không thở nổi đã biến mất.
Tuy cậu bé cũng biết hoa vãng sinh này lợi hại, nhưng mà cũng không hiểu quá rõ, cũng không biết nó lại có tác dụng giúp mình thư thái hơn.
"Hiện giờ chỉ sợ trên đời này chỉ còn mỗi bụi hoa vãng sinh này rồi, hai người không biết cũng là bình thường."
Trường Sinh nói xong xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Tiểu chủ tử vẫn chưa tha thứu cho tôi, tôi không muốn khiến ngài ấy buồn phiền, đừng nói chuyện này cho ngài ấy biết, xem như tôi chưa từng xuất hiện đi."
Nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Trường Sinh, Hiểu Uyển muốn giữ nó lại, nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ tức giận chưa từng có của Chúc Hạ Dương, cô ấy cũng không dám tự quyết định.
"Cháu không yên tâm về mẹ."
"Tôi sẽ bảo vệ tốt cô ấy, nhất định sẽ khiến mẹ cháu bình an quay lại bên cạnh cháu."
Nghe vậy, Hiểu Uyển và Bảo Bảo quay người nhìn lại, Dạ Minh đang đứng sau lưng họ.
Dạ Minh nhìn Bảo Bảo, lại nói lại: "Hai người cứ yên tâm chờ ở đây, lúc Hạ Dương đi xuyên qua con đường Vô Hư thì thân thể và tinh thần đều sẽ phải chịu chút đau đớn và khổ cực, những chuyện này cũng sẽ thể hiện trên người cùng máu mủ là Bảo Bảo, vậy nên Bảo Bảo nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, không thể lơ là."
Chúc Hạ Dương và Bảo Bảo huyết mạch tương liên, lại có quan hệ mẹ con, một người gặp nạn khó tránh sẽ liên lụy đến bên kia, dù bên nào chịu ảnh hưởng thì bên còn lại cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc này Chúc Hạ Dương đang ở trong một vùng máu đỏ vô tận, dường như là máu loãng, mùi tanh gay mũi ngập tràn trong khoang mũi cô khiến cô không thể thở nổi.
Cứ như chỉ cần cô há miệng ra thì sẽ có chất lỏng ghê tởm chui vào miệng.
Cả người đau đớn như bị dùng dao cắt từng miếng thịt, mỗi một chỗ trên người cô đều đau đến không thể chịu đựng được, hơn nữa trong lòng còn rất khó chịu, có khoảnh khắc cô gần như đã cảm giác là mình muốn chết.
Trong hang núi này không chỉ có sát khí mà còn có thứ khiến cô cảm giác sợ hãi run rẩy.
Chúc Hạ Dương khó khăn bước đi, mỗi một bước đi, thịt trên người đều run rẩy như bị xé ra, mỗi một chỗ trên người đều đau đến mức co quắp.
"Mạc Thần..."
Cô cảm giác như mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng mà đã đến bước này, cô không thể từ bỏ.
Dù đi đến hay lùi về sau đều vô cùng khó khăn, vậy nên cô chỉ có thể đi đến, phải nhất định đi về phía trước.
Dưới chân có vô số bàn tay đen thùi lùi tóm chặt lấy hai chân Chúc Hạ Dương, khiến cô không thể nhúc nhích được, cả người cô ngã xuống, trôi theo trôi trong màu đỏ vô tận.
Một đôi tay màu đen như một cái bóng mạnh mẽ nhấn Chúc Hạ Dương xuống dòng sông màu đỏ, từng tiếng cười bén nhọn quỷ dị một đâm vào tai Chúc Hạ Dương.
Cô cảm thấy thân thể mình rất nặng, cứ như chỉ một giây sau sẽ chìm xuống.
Cô dùng hết sức của cô thể mình muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc này, nhắm hai mắt lại mặc niệm chú ngữ, chỉ thấy thân thể dần hiện lên ánh sáng màu đỏ xua tan những móng vuốt màu đen này.
Chúc Hạ Dương biết vẫn chưa xong, chắc chắn sẽ không để mình đi qua dễ dàng như vậy.
Quả thật... Chỉ một giây sau, bụng dưới Chúc Hạ Dương bỗng quặn đau, bên cạnh không có bất cứ thứ gì, cô đưa hai tay ra nhưng không nắm được bất cứ thứ gì, chỉ có thể rơi xuống hàng lang màu đen kia.