Rơi xuống đến đáy, xung quanh là một vùng tăm tối, cảm giác khó chịu trên người vẫn còn.
Chúc Hạ Dương mạnh mẽ chống người đứng dậy nhấc bước chân, nhưng mà lại tựa như đã giẫm vào thứ gì đó tròn vo khiến cô suýt ngã sấp xuống.
"Rắc!"
Bỗng nhiên có tiếng động vang lên, bên trong được ánh sáng xanh bao phủ, đập vào mắt Chúc Hạ Dương là xương đầu lâu khô u ám, dưới ánh sáng kiểu này nhìn có vẻ như một giây sau sẽ lập tức sống lại.
Giữa rất nhiều xương đầu lâu còn xen lẫn một số đầu người bị chặt gãy ở cổ, thậm chí còn có máu đỏ tươi đang chảy từ phần cổ bị đứt ra.
Xa xa có hai bóng người đưa lưng về phía Chúc Hạ Dương, đang ngày càng đi xa.
Chúc Hạ Dương cảm thấy có hơi quen bèn bước nhanh đuổi theo, bước một bước dài giẫm lên một cái đầu lâu khiến cô ngã xuống đất, tay cũng bám vào một cái đầu, ngón tay chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo rơn tuột.
Cô đờ người nhìn sang, vội lảo đảo đứng dậy, lại nhanh chóng bước đi khỏi đây.
Thứ mình vừa chạm vào là một tròng mắt.
Con ngươi đã rơi ra khỏi tròng mắt, lúc Chúc Hạ Dương nhìn sang, con ngươi màu đen bỗng nhiên nhìn thẳng vào cô.
Đây thật sự là một nơi điên khùng.
"Ta chỉ yêu nàng, dù có ở bên bất cứ ai thì cũng chỉ là đóng kịch mà thôi, chỉ có nàng mới là tình yêu chân chính trong đời ta."
Giọng nói quen thuộc đó vang lên, Chúc Hạ Dương biết người đàn ông đó chính là Dạ Minh.
Mà cô gái bên cạnh mặc một bộ cổ trang màu đỏ nhạt, vẻ ngoài thực sự rất xinh đẹp, ngay cả vẻ chín chắn trưởng thành của phụ nữ cũng vượt xa mình.
Cô gái nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, nụ cười thẹn thùng quyến rũ xinh đẹp như vậy khiến Chúc Hạ Dương cảm giác hơi tự ti.
"Cô chẳng qua chỉ là một con cờ của tôi, bây giờ cô đã vô dụng, có thể cút đi rồi."
Tuy Chúc Hạ Dương biết tất cả những chuyện trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng mà nghe lời như vậy từ gương mặt quen thuộc này, trong lòng cô vẫn âm ỉ đau.
Nếu như thật sự có một ngày Dạ Minh thân mật ở bên cạnh một cô gái khác, khinh bỉ chính mình, nói những lời cay đắng lạnh lùng với mình, mình cũng sẽ nhất định không chịu nổi, không thể nào chấp nhận được sự thật này.
"Chàng thực sự không yêu cô ta sao? Vậy chàng giết cô ta đi!
Cô gái nở nụ cười quyến rũ lại đầy vẻ đắc ý, mỗi một động tác, mỗi một câu nói đều khiến người khác không thể chống cự.
Chỉ thấy bàn tay Dạ Minh bỗng bốc lên ngọn lửa màu xanh lam, bỗng ép sát về phía Chúc Hạ Dương.
"Cô đi chết đi, như vậy sẽ không làm phiền ta và nàng ấy."
Dù sao đây cũng chỉ là ảo giác, dù mình có bị giết chết cũng không có gì đáng ngại cả.
Chúc Hạ Dương nghĩ như vậy, nhưng Dạ Minh trước mặt bỗng trở nên dữ tợn, gương mặt anh trở nên hư ảo, sau đó biến thành dáng vẻ của Mạc Thần.
"Tiểu Hạ Dương, mình thích cậu, từ rất lâu đã thích cậu, cậu không thể rời xa tớ."
Ánh mắt Mạc Thần toát lên vẻ bi thương, từ từ đến gần Chúc Hạ Dương, biểu cảm đau khổ của anh ta rất giống Mạc Thần ngày hôm đó.
"Sao cậu lại có thể thích tên Dạ Minh thối đó, lúc cậu gặp khó khăn, lúc cậu cần giúp đỡ anh ta đều không ở bên cạnh, nhưng mà mình thì có."
"Mình vẫn luôn hy sinh vì cậu, sao cậu không nhận ra, tại sao lại rời xa mình đi thích người khác?"
Mắt Mạc Thần rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó chỉ thấy anh ta ngẩng đầu nhìn Chúc Hạ Dương, ánh mắt oán hận cứ như là một cây gai nhọn đâm thẳng vào lòng Chúc Hạ Dương.
Mạc Thần thật sự cũng hận mình như vậy sao?