Từ trước đến giờ, tình cảm mình dành cho Mạc Thần vẫn luôn như một người thân, vốn không hề nghĩ đến việc cậu ấy lại thích mình như tình cảm nam nữ.
Vậy nên anh ta tốt với Chúc Hạ Dương, trước giờ Chúc Hạ Dương đều cho rằng đó là sự chăm sóc và thương yêu mà anh trai dành cho em gái. Cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh mình cũng vì muốn chăm sóc mình như anh trai chăm sóc em gái.
Nhưng mà cô chưa boo giờ liên tưởng tình cảm này là tình yêu.
Khi biết Mạc Thần thích mình, Chúc Hạ Dương rất khiếp sợ, rất mờ mịt.
Nhưng mà chuyện này đã thành thói quen với mình, nhất định là cậu ấy cảm thấy rất đau đớn và phiền muộn nhỉ?
Chẳng lẽ đây là tiếng nói sâu trong nội tâm của Mạc Thần sao?
Mình chắc chắn đã khiến cậu ấy rất đau lòng!
"Tiểu Hạ Dương, cậu về có được không? Chúng ta giống như trước đây, rời khỏi thành phố Thanh Phong, đến một nơi mới bắt đầu lại."
Nhìn gương mặt quen thuộc, Chúc Hạ Dương biết rõ đây là ảo giác, nhưng mà cô vẫn không nhẫn tâm ra tay.
"Cậu đang do dự điều gì? Là cậu không quên được anh ta?"
Một giây sau, hai mắt Mạc Thần hiện lên vẻ giận giữ, vẻ mặt thay đổi đến đáng sợ, trong tay anh ta bỗng xuất hiện một thanh đao đâm về phía Chúc Hạ Dương.
"Nếu vậy thì cậu chết đi, vậy cậu có thể mãi mãi ở bên mình rồi."
Chúc Hạ Dương cảm giác trong ngực đau đớn, chỗ mà Dạ Minh để lại ấn ký bị một thanh đao sắc bén đâm vào, máu tưới chảy ra thấm ướt quần áo của mình.
Không đúng...
Sẽ không, Mạc Thần sẽ không làm chuyện như vậy, cô không cho phép bất cứ ai nói xấu Mạc Thần, dù chỉ là ảo giác.
Ấn ký trên ngực Chúc Hạ Dương thoáng hiện một vệt sáng trực tiếp đâm xuyên qua Mạc Thần, sau đó chỉ thấy Chúc Hạ Dương cố nén đau đpứn đứng lên, dồn linh lực yếu ớt trong cơ thể vào tay phải, đánh tán Mạc Thần.
Bỗng Chúc Hạ Dương thấy trước mặt xuất hiện rất nhiều quỷ vật, không ngừng liên tục xuyên qua người cô, tất cả sức mạnh của cô dường như không thể sử dụng được, càng đi vào sâu bên trong, sát khí càng nặng, mỗi một luồng sát khí chảy dọc đều như muốn ăn mòn đánh tan thân thể cô.
Những sợi tóc màu bạc tung bay trong không trung, xõa rối trước mặt cô khiến cô không nhìn rõ đường phía trước. Mỗi bước đi của cô đều rất gian nan đau đớn, những sợi tóc dần dần gãy rụng bay về phía sau.
Cô ngã xuống té trên đất, toàn cơ thể đều là những vết thương rất nhỏ, ngay cả quần áo cũng bị rách tả tơi để lộ vết máu chằng chịt.
Chúc Hạ Dương siết chặt hai tay, đôi mắt màu trắng của cô hiện lên tia máu, con ngươi màu trắng dường như cũng có màu sắc nhàn nhạt.
Không thể bỏ cuộc.
Nhất định phải cứu Mạc Thần về.
Nước mắt trong suốt rơi từ mắt cô nhỏ từng giọt xuống đất, bỗng nhiên xung quanh chỗ nước mắt rơi xuống bỗng ngưng tụ thành một mẩu băng, một cái cầu băng kéo dài từ trước mặt cô ra tít xa.
Chúc Hạ Dương cố gắng lết cơ thể mình chật vật từng bước một đi về phía trước, không biết đã đi bao lâu, cô cũng không thể kiên trì được nữa, cả người nặng nề ngã xuống đất làm bụi bay tung tóe.
Hai mắt cô trở nên nặng trĩu, mái tóc dài vốn mềm mại cũng đã trở nên dơ bẩn rối bời, cứ như là bị lửa xém vậy.
Một thứ đen thùi lùi cách đó không xa chậm rãi đến gần, chiếc lưỡi trong miệng dài cứ như lưỡi rắn vậy, đỏ rực khiến người ta kinh tởm.
Một đôi móng vuốt to lớn xẹt qua bên cạnh Chúc Hạ Dương, vô số thứ đó bao bọc lấy cô, phun nước bọt lên người cô.
Khi những quái vật này chuẩn bị mở miệng cắn, bỗng một bóng người xuất hiện cách đó không xa, anh vung tay lên, tất cả quái vật bay xa bốn phương tám hướng, đau đớn đập xuống mặt đất.