Dạ Minh đưa Chúc Hạ Dương vào phòng, lúc vừa đứng lại, sàn nhà dưới chân bỗng có chấn động, Chúc Hạ Dương không để ý mất trọng tâm suýt chút nữa ngã sấp xuống nhưng lại rơi vào vòng tay của Dạ Minh.
Đến cầu thang, sàn nhà dưới chân bỗng ngừng lại, chỉ thấy Dạ Minh vung tay lên một cái, Dư Diễn xuất hiện trước mặt.
"Ngươi đưa cô ấy đi làm việc đi."
"Vâng!"
Dư Diễn đưa Chúc Hạ Dương đến bên cạnh, mà Dạ Minh lại trực tiếp xuống lầu.
Chúc Hạ Dương nhìn theo bóng lưng của Dạ Minh, nhìn anh từ từ đi về phía hai người trước mặt.
Lúc nhìn thấy cô gái kia, Chúc Hạ Dương ngẩn ra, chân cũng dừng bước.
Cô ấy...
Ánh mắt của Lô Sênh nhìn vào ánh mắt Chúc Hạ Dương, khoảnh khắc lúc hai người chạm mắt nhau, trong lòng Chúc Hạ Dương hoảng hốt, sau đó rời đi.
Tại sao khi nhìn thấy nàng ấy thì lòng cô lại khó chịu như thế, tại sao mình lại muốn chạy trốn?
Chẳng lẽ là vì giấc mơ trước đó sao?
Chúc Hạ Dương cho rằng đó chỉ là một ảo giác mà thôi, không ngờ rằng cô gái mà đó cũng là một quỷ vương!
Tại sao lại có ảo giác như vậy, tại sao lại cứ là nàng ta?
"Chúc cô nương, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, đi thôi."
Lô Sênh nhìn Chúc Hạ Dương lướt qua mặt mình, mặc dù nàng ta không biết tại sao Chúc Hạ Dương lại đến âm giới, nhưng vừa nghe đến chuyện này nàng ta đã dẫn Thị Huyết đế đến.
Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh bàn, ánh mắt từ đầu đến giờ vẫn chưa thèm liếc nhìn hai người, sau đó lạnh lùng nói: "Không biết hai vị quỷ đế có chuyện gì?"
Lô Sênh đi đến bên cạnh Dạ Minh, khẽ mỉm cười nói: "Chuyện lần trước thành thật xin lỗi, cô gái ban nãy là người trong lòng của quỷ đế Hằng Cổ sao? Thấy cô ấy không sao, ta và Thị Huyết đế cũng yên tâm hơn nhiều, nếu như nàng có chuyện gì không may, chính ta cũng không thể tha thứ cho mình."
"À? Vậy thật sự phải đa tạ Minh Hoàng đế quan tâm rồi."
Dạ Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Lô Sênh vẫn bình tĩnh như vậy, lại tựa như có gì đó phức tạp.
"Ta nghĩ đây hẳn không phải là nguyên nhân."
"Quỷ đế Hằng Cổ có phải quá đề cao bản thân rồi không, người cản ngươi là ta, vốn cũng không liên quan đến Lô Sênh, nàng nói lời xin lỗi ngươi, ngươi còn chế nhạo nàng như vậy, ngươi..."
"Vốn là chúng ta sai, không sao." Lô Sênh thấy Thị Huyết đế kích động nói năng không thận trọng như vậy, trong lòng có hơi sốt ruột, nhưng mà vẫn mỉm cười ngắt lời, kéo hắn ta lại.
Trong lòng Thị Huyết đế không vui, hắn không thể chịu được Lô Sênh chịu bất cứ ấm ức nào, nhưng mà nàng ta lại tình nguyện chịu ấm ức trước mặt Dạ Minh, bản thân bất bình thay nàng thì lại là làm sai.
Trong lòng hắn hù lạnh một tiếng, dù tim mình đã sớm đầy vết thương, nhưng lúc đối mặt với nàng vẫn không thể buông bỏ được.
"Vị cô nương đó rất xinh đẹp, thảo nào có thể khiến quỷ đế Hằng Cổ để ý như vậy, thật là hạnh phúc."
"Minh Hoàng đế cũng rất hạnh phúc, chỉ là ngươi không phát hiện ra mà thôi."
Minh Hoàng cười khẽ, có vẻ vô cùng bất lực và bi thương.
Tất nhiên nàng ta biết bên cạnh mình có người bảo vệ, nhưng mà nàng ta không muốn!
Trừ người mình yêu ra thì những người khác không được xem là hạnh phúc.
Mà người nàng ta yêu là Dạ Minh.
Nhìn Lô Sênh ngẩn ra tại chỗ, bóng lưng nhỏ gầy khiến người ta chua xót thương tiếc, Thị Huyết từ tốn nói: "Sao cô gái kia lại ở âm giới, vậy hẳn là quỷ đế Hằng Cổ hiểu chứ? Người dương gian vào âm giới là điều cấm kỵ, hơn nữa nếu trong vòng ba canh giờ không thể quay về thì chỉ có thể mãi mãi ở lại âm phủ."