"Sao ngươi biết trong vòng ba giờ nàng không thể quay về?" Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Minh khẽ cong lên, như là một cây gai đâm thẳng vào người Thị Huyết Đế.
Không thể không nói khí thế của quỷ đế Hằng Cổ này thật sự rất lớn, chỉ là một ánh nhìn lạnh như băng cũng khiến lòng người sợ hãi.
Thị Huyết Đế cười lạnh nói: "Tôi cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu, cũng không có ý gì khác."
"Tốt nhất là không có ý gì khác, nếu ai dám đụng đến cô ấy, ta sẽ khiến người đó phải hối hận."
"Vẫn chưa biết là ai sẽ phải hối hận đâu." Thị Huyết Đế cười lạnh: "Ta cáo từ trước."
Nhìn Thị Huyết đế rời đi, Lô Sênh vẫn không hề đi, nàng ta vẫn nhìn Dạ Minh bằng đôi mắt lấp lánh.
"Thật ra Thị Huyết đế cũng không có ác ý, quỷ đế Hằng Cổ..."
"Hắn có ác ý hay không thì quỷ đế Minh Hoàng là người hiểu rõ nhất, tốt nhất là mấy người nên bỏ ý đồ xấu với người của ta đi, nếu không... ta sẽ không khách sáo."
"Ngươi thật đúng là nặng tình với nàng mà." Giọng nói của Lô Sênh trở nên lạnh nhạt, nhìn Dạ Minh từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn mình, cười vô cùng bi thương.
Lúc lần đầu tiên gặp Dạ Minh, nàng ta đã đặt hắn vào lòng mình, nàng ta còn cho là dù mình có phải mãi mãi chôn vùi tình cảm này trong đáy lòng thì chỉ cần có thể luôn nhìn thấy hắn là đã đủ rồi.
Trước đây hắn thanh nhã ưu thương nhìn cao quý như vậy cảm giác rất khó gần, vậy nên chỉ cần có một hy vọng nhỏ nhoi cũng đã rất đáng mừng.
Nhưng mà bây giờ không giống vậy, hắn dường như không biết từ bao giờ đã biến thành một người khác, hắn thuộc về cô gái đã khiến hắn thay đổi...
Không cam lòng...
Không cam lòng thấy Dạ Minh ngày càng làm nhiều việc vì Chúc Hạ Dương, thấy ánh mặt ngọt ngào của hắn nhìn Chúc Hạ Dương...
Tại sao mình yêu hắn lâu như vậy, hắn lại lạnh lùng với mình như vậy?
Nếu như không có Chúc Hạ Dương, dù hắn không có tình cảm với mình thì ít nhất cũng sẽ không thay đổi, vẫn sẽ là một người ưu thương mà mình biết, là một người đàn ông mình có thể đứng nhìn từ xa.
Tất cả những điều này đều vì Chúc Hạ Dương!
Chúc Hạ Dương vừa cùng Dư Diễn đến đại điện của Diêm Vương thì Dạ Minh đã theo sau đến, liếc mắt với Dư Diễn một cái, lúc anh đi ngang qua người Chúc Hạ Dương, một tay dắt tay cô đi vào điện.
Hành động đột ngột của Dạ Minh khiến Chúc Hạ Dương ngẩn cả ra.
Trước đó khi ở nhân gian, Dạ Minh chưa từng nắm tay mình trước mặt mọi người, sao đến nơi đông đúc như âm giới không ai không biết anh, anh lại càng hành động thân mật chứ?
"Cơ thể em còn chịu đựng được không?" Ánh mắt Dạ Minh nhìn về phía trước, trên mặt không lộ vẻ gì.
Tuy là anh cũng không muốn Chúc Hạ Dương vất vả như vậy, nhưng dù vì Mạc Thần hay vì cô thì cũng cần phải đẩy nhanh tốc độ.
Trong chuyện này, ai cũng không giúp được cô.
Chúc Hạ Dương lắc đầu, giữa chân mày vẫn nghi ngờ như trước.
"Chuyện này không đơn giản, nhưng nếu được anh sẽ cố hết sức giúp em, hơn nữa anh cũng không để bất cứ ai ở âm giới làm tổn thương em."
"Vâng, cảm ơn anh."
Chúc Hạ Dương biết Dạ Minh sẽ giúp mình, nhưng mà lúc này nghe thấy lời anh nói vẫn ấm áp như vậy khiến tâm trạng lo lắng của cô dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhìn Diêm Vương ngồi trên điện, Chúc Hạ Dương thấy Dạ Minh dừng bước, cũng đứng lại bên cạnh anh.
Diêm Vương nhìn Chúc Hạ Dương một lúc lâu, một giây sau, ông ta đứng phắt dậy, từ từ nói: "Đây là... hơi thở của sinh hồn?"
Nói xong, Diêm Vương vội vàng đi xuống đứng bên cạnh Chúc Hạ Dương nhìn một chút: "Làm sao sinh hồn có thể đến âm giới? Lẽ nào..."
"Đúng như Diêm Vương nghĩ!"