Nghe vậy chân mày của Diêm Vương nhíu chặt hơn, hai tay chắp vào nhau, hừ nhẹ xoay người.
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua Dạ Minh, mà Dạ Minh cũng có vẻ rất thản nhiên, dáng vẻ từ tốn.
"Đúng là cô ấy vào từ chỗ đó, vậy nên cũng cần nhanh chóng quay về, cũng mong diêm vương tạo điều kiện thuận lợi đưa linh hồn của Mạc Thần ra ngoài, Dạ Minh nhất định vô cùng cảm tạ."
Chúc Hạ Dương biết chuyện này cũng không bình thường, muốn để một người chết lại quay lại dương gian vốn không đúng lẽ thường, Diêm Vương là người đứng đầu quản lý Âm giới, cửa ải này nhất định khó qua.
"Không phải quỷ đế Hằng Cổ không biết, tử hồn đến âm giới này đều phải trải qua rất nhiều hình phạt cực hình mới có thể đến cầu Nại Hà uống canh của Mạnh bà chuyển thế. Bây giờ tử hồn này cũng đã đến âm giới được một số ngày, có lẽ sớm đã xuống địa ngục."
"Mười tám tầng địa ngục, rốt cuộc cậu ấy ở tầng nào?" Chúc Hạ Dương vội vàng hỏi.
Diêm Vương nhắm mắt suy nghĩ, sau đó mở mắt ra nói với Chúc Hạ Dương rằng: "Điều này do phán quan căn cứ theo hành vi phạm tội khi còn sống định ra, bản vương cũng không biết."
Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn Dạ Minh, Diêm Vương cũng không biết, chẳng lẽ phải đi hỏi Phán Quan?
"Cảm ơn Diêm Vương!"
Dạ Minh và Chúc Hạ Dương đi ra khỏi điện, bàn tay nắm lấy tay Chúc Hạ Dương vẫn không buông ra.
Rất nhanh hai người đã đi đến trước một cái hang, bên trong như là có nham thạch đang nóng chảy.
Giọng nói của Dạ Minh rất bình thản nhưng khó giấu được lo âu trong lòng anh.
"Đây là lối vào địa ngục, tuy là trong cơ thể em có sức mạnh của A Cửu, nhưng mà chỉ có tác dụng ở dương gian, vào trong địa ngục của Âm giới này, em chắc chắn sẽ không chịu nổi. Em cầm lấy thứ này nó có thể bảo vệ cho em."
"Em phải làm thế nào mới tìm được Mạc Thần chứ?" Chúc Hạ Dương nhận lấy viên minh châu màu lam trong tay Dạ Minh, bỏ vào túi của mình.
"Chức vụ phán quan này là chức vụ khó làm nhất ở âm giới chỉ sau quỷ vương, dù có đi cầu xin chỉ sợ là cũng không có được câu trả lời mà cô nương mong muốn. Nhưng mà thường thì những người không ác sau khi chết cũng chỉ đến ba bốn tầng địa ngục, nhưng mà chuyện này cũng phải dựa theo hành vi phạm tội để định đoạt."
Chúc Hạ Dương thấy Dạ Minh cũng không phản bác những điều Dạ Minh nói, bèn gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Dạ Minh.
"Anh không cần quá lo lắng cho em, em nhất định sẽ quay lại."
Chúc Hạ Dương đi vào địa ngục, nơi khiến tất cả mọi người sợ hãi. Nhưng mà vào lúc này trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.
Mình đã đến gần với việc cứu được Mạc Thần hơn một bước, hơn nữa phía sau còn có Dạ Minh canh gác và hộ tống, cô còn gì phải sợ chứ?
Đời này kiếp này, trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp được nhiều người có thể trải qua nhiều chuyện cùng mình như vậy, mình đã nhận được tất cả sự ấm áp này thì nhất định cũng sẽ không quên đáp trả lại họ.
Chúc Hạ Dương sờ sờ viên minh châu màu lam, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng. Một giây sau, chỉ thấy nham thạch đỏ bừng trước mặt Chúc Hạ Dương bắt đầu nhúc nhích, trên đầu cũng là một màu đỏ bao phủ, có vẻ như là giây tiếp theo sẽ rơi xuống vậy.
Nghe thấy tiếng kêu rên, Chúc Hạ Dương nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó không xa đặt một cái lồng sắt, bên trong có rất nhiều người. Lúc bọn họ nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì đua nhau với ra ngoài lồng sắt, nhưng mà lồng sắt lại nóng như nham thạch nóng chảy vậy, chỗ bị bỏng trên tay họ bốc lên từng làn khói đen.
"Á, cứu với... Cứu với..."
Bên tai Chúc Hạ Dương tràn ngập đủ loại tiếng hét, những lệ quỷ này gào còn chói tai hơn lệ quỷ ở nhân gian gấp trăm ngàn lần, khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Sau đó cô đưa tay che lỗ tai mình, tiếp tục đi về phía trước.