Đi đến cửa tầng địa ngục thứ ba, Chúc Hạ Dương cảm giác càng đi vào trong thì không khí càng nóng rực.
Nhìn biển lửa đỏ trước mặt, quần áo trên người Chúc Hạ Dương nhanh chóng bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi từn giọt một nhỏ xuống từ mái tóc ngắn của cô.
Những ác quỷ đang bị nung nấy quơ quanh hai bên chân của cô, một bàn tay từ trong lồng vươn ra bắt lấy cổ chân Chúc Hạ Dương, làm cho mỗi bước chân của cô đã khó lại càng thêm khó.
Cô cảm giác mình sắp bị nóng chết rồi, cứ như là lửa đã cháy lan đến người cô.
Sau đo Chúc Hạ Dương nhìn thấy một người tóc ngắn đen thui, trê người mặc đồ quỷ sai đi đến. Trong tay hắn cầm một chiếc roi sắt, khi đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, hắn vung roi sắt trong tay đánh vào những bàn tay đang vươn ra khỏi lồng, đánh cho những ác quỷ đang ngo nghe ngóc đầu dậy không ngừng kêu rên.
Chúc Hạ Dương nhìn roi da quật xuống bên cạnh mình, bây giờ mình cũng xem như là quỷ, nếu như roi sắt này mà đánh trúng người mình vậy thì nhất định cũng sẽ đau thấu tim gan mất.
"Linh hồn này có hơi thở con người, đến đây, đưa cô ta đi."
Quỷ sai kia nói rồi vẫy vẫy tay, sau đó chỉ thấy hai quỷ sai đầu gà trống đi đến, mỗi người một tay xách Chúc Hạ Dương lên, đi về phía trước.
Nói thật, bị xách như vậy thật sự đúng là rất khó chịu, hơn nữa không khí khô nóng quanh người mình cứ như muốn hòa tan cô. Ngay cả không khí mà cô hít vào dường như cũng có cả đống khói bụi nóng rực.
Cả người Chúc Hạ Dương bị ném mạnh xuống đất, cô chật vật mở hai mắt ra, nhìn người trước mắt.
Thị Huyết đế đưa lưng về phía Chúc Hạ Dương, sau đó xoay người lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị.
"Ngài muốn làm gì?"
"Sao Chúc cô nương lại nói như vậy, hẳn là hiểu lầm bổn đế gì đó?"
Chúc Hạ Dương nghĩ một chút thấy cũng đúng, mình chỉ gặp thoáng qua người này ở chỗ Dạ Minh một lần, tuy là hắn có thể là một hội với cô gái kia, nhưng mà vừa mới gặp mà mình đã hỏi vậy, hình như hơi không đúng lắm.
"Cô nương là sinh hồn, nếu như ở âm giới ba giờ mà vẫn chưa về thì sẽ mãi mãi trở thành người âm, huống chi là ở trong địa ngục này.
Càng đi xuống, khí độ trên sinh hồn của cô sẽ càng bị lửa địa ngục thieey đố, dù cho cô có Định Hồn Châu của Hằng Cổ đế thì chắc chắn cũng sẽ không đỡ được không khí địa ngục này.
Hèn gì, lúc này Chúc Hạ Dương mới hiểu được tại sao mình bỗng khó chịu như vậy.
"Thật ra là một quỷ vương, Hằng Cổ đế có thể tự do ra vào địa ngục, rõ ràng hắn có thể tìm linh hồn kia đưa ra giúp cô, hoặc là đi cùng cô, nhưng tại sao hắn lại để cô một mình vào đây chứ?"
Vẻ mặt của Thị Huyết đế đầy vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương chứa vẻ thương hại và bi thương.
Hắn ta đi qua người Chúc Hạ Dương, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt của Định Hồn Châu biến mất, cô càng đau đớn ôm lấy ngực mình, nhíu chặt chân mày.
"Ngài... đã làm gì?"
Thị Huyết đế cười nhạt, trong bàn tay xuất hiện một hạt châu màu xanh lam, sau đó đưa đến trước mặt Chúc Hạ Dương.
"Cô xem đi, ánh sáng của hạt châu này đã yếu đến mức này rồi, Hằng Cổ đế biết chắc Định Hồn châu này không bảo vệ cô được bao lâu, nhưng vẫn để mặc cô xuống đây, đúng là có âm mưu khác mà."
"Ngài đừng nghĩ cách khiêu khích chia rẽ, tôi sẽ không bị ngài đầu độc." Chúc Hạ Dương cố nén cảm giác đau đớn trong người, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Cô biết người trước mắt này không hề có ý tốt mà là có ý đồ khác.